Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thu hài lòng gật đầu.


Bởi vì bậc thầy chân chính, phải mãi mãi có một trái tim học hỏi.


Giống như chíp bông nóng nảy Quách Dương, chữa bệnh trước tiên lại không xem bệnh, cuối cùng khó thành châu báu! Sau khi kiểm tra cẩn thận một phen.


Mọi người đều mong đợi nhìn Cát thần y.



"Thế nào sự phụ, chắc chắn là ngài chữa được đúng không?"


Quách Dương nịnh nọt hỏi.


"Phải đó, Cát thần y, bệnh này đối với ngài mà nói, chắc là không thành vấn đề đúng không?"


Chủ nhiệm Lưu cũng mang một vẻ mặt chờ mong hỏi.


Vào giờ phút này.


Mọi người đều nghĩ Cát thần y chắc chắn có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh cho Diêu Tĩnh.


Thế nhưng.


Đối mặt với ánh mắt mong đời của mọi người.




Cát Hồng Viễn lại đứng thẳng lưng, thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Không được, bệnh này tôi chữa không nổi!"


"Cái gì!"


Lời này vừa nói ra.


Mọi người ở đây đều kinh ngạc, một đám trợn mắt há hốc mồm nhìn Cát Hồng Viễn, trong lúc nhất thời họ còn tưởng là mình đã nghe nhầm.


Quách Dương nuốt khan một ngụm nước miếng, nhanh chóng đi lên phía trước, nhìn Cát Hồng Viễn, khó hiểu hỏi: "Sư phụ, ngài không đùa chứ?


Loại bệnh nhỏ này đối với ngài mà nói chẳng phải là rất đơn giản sao?"


"Loại bệnh nhỏ này?


Nói thì dễ đấy!"


Cát Hồng Viễn không vui trừng mắt nhìn Quách Dương một cái, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Đây là tế bào ung thư, hơn nữa bộ phận dạ dày và gan đều chuyển sang ung thư cùng một lúc, mặc dù tôi có thể điều trị được một vài chứng bệnh khó và phức tạp, nhưng đối với loại bệnh này thì tôi bó tay đành chịu!"


Nghe thấy lời này.


Sắc mặt của Quách Dương và mọi người ở đây thay đổi, trong lúc nhất thời cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.


Vốn dĩ lúc trước Diệp Thu nói là Cát Hồng Viễn chữa không nổi, bọn họ còn không tin.


Bây giờ cuối cùng thì bọn họ đã tin rồi! "Nếu ngay cả Cát thần y còn không chữa được, thì thiên hạ hiện thời chẳng phải là không ai chữa được nữa


sao?"


Chủ nhiệm Lưu nhìn Cát Hồng Viễn, sắc mặt nặng trĩu.


Lời này vừa nói ra.


Khuôn mặt nhỏ của Hà Tình Tình nháy mắt trắng bệch, cả người tuyệt vọng tới cực điểm.


Như lời mà chủ nhiệm Lưu nói, căn bệnh mà đến cả Cát thần y còn không chữa được thì còn có ai có thể chữa được đây?


Vừa nghĩ tới đây.


Hà Tình Tình cảm thấy cả bầu trời như sắp sụp xuống rồi, miễn bàn tuyệt vọng bao nhiêu.


Nhưng vào lúc này.


Cát Hồng Viễn lại lắc đầu, vẻ mặt suy tư nói: "Thế thì không phải, thiên hạ lúc này có một người có thể chữa được bệnh này!".


"Cái gì?


Lại còn có kỳ nhân bậc này! Vậy y thuật của ông ấy so với ngài thì như thế nào?"


Viện trưởng cả kinh, vội vàng hỏi.


Mọi người cũng nhìn hết về phía Cát Hồng Viễn, rõ ràng là cũng rất muốn biết đáp án.


"Tôi chỉ là kẻ hèn, là huỳnh quang của đom đóm, sao dám so với trăng sáng chứ?


Ở trước mặt cậu ấy, tôi chỉ là con kiến!"


Cát Hồng Viễn lắc đầu cười một cái, tự giễu nói.


Mà lời này của ông ấy vừa nói ra.


Lại càng làm cho tất cả mọi người ở đây chấn kinh.


Đến cả Cát Hồng Viễn Cát thần y còn nói mình chỉ là con kiến hôi trước mặt người đó.


Vậy thì y thuật của người đó, phải thần thông cỡ nào a?


Chẳng lẽ là Y thánh hạ phàm?


Mọi người lập tức sôi nổi nhìn theo về phía Diệp Thu.


Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK