Mà cả Capucci cũng mờ mịt.
Má nó! Thế này cũng được hả?
"Tiên sinh, anh..." Nhất thời, nhân viên phục vụ cũng không biết nói gì mới ổn.
"Tôi biết quy định của các cậu, chỉ cần đeo cà vạt, ăn mặc đúng mực thì được coi là chính trang.
Bây giờ tôi đã đeo cà vạt lên rồi, ăn mặc cũng không hở hang, chẳng nhẽ còn có vấn đề gì nữa sao?"
Sắc mặt Diệp Thu bình thản nói.
Tuy là ngữ khí của anh rất bình thản, nhưng nói ra lại đúng mực, làm cho người khác không nghi ngờ gì được.
Trong lúc nhất thời, nhân viên phục vụ cũng không thể bắt bẻ được gì nữa, đành phải lắc đầu, nói: "Được rồi, mời ngài tiếp tục dùng bữa, chúc ngài dùng bữa ngon miệng!"
Nói xong, nhân viên phục vụ liền rời đi.
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Capucci, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười trêu tức.
Capucci thấy vậy, tức đến phát điên, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Chúng ta cứ chờ xem!"
Nói xong, Capucci liền nổi giận đùng đùng xoay người bước nhanh ra phía ngoài nhà hàng.
Anh ta thực sự là không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại chỗ này...Trên đường về nhà.
Lâm Thanh Nhã vừa lái xe, vừa nhớ lại chuyện phát sinh ở nhà hàng, càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
Trình độ phác họa của Diệp Thu, sao có thể còn giỏi hơn trình độ của học trò Murphy Los được chứ?
Có trình độ hội họa này, anh ấy hoàn toàn có thể làm một họa sĩ a, sao còn tới nhà họ Lâm làm con rể ở rể chứ?
Nghĩ tới đây.
FA
Lâm Thanh Nhã quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: "Diệp Thu, có phải anh còn chuyện gì giấu tôi đúng không?
Nghe thấy vậy.
Trong lòng Diệp Thu lộp bộp.
Tất nhiên là anh biết Lâm Thanh Nhã muốn hỏi gì.
Vừa nãy lúc ăn cơm, anh vẫn luôn nghĩ cách tránh cái đề tài này.
Nhưng xem ra, bây giờ sợ là không giấu được nữa rồi!
"Không...Không a, có sao?"
Diệp Thu cố tình giả vờ hồ đồ nói.
"Tại sao anh lại biết vẽ tranh?
Hơn nữa còn vẽ tốt như vậy, trước đây anh chưa bao giờ nói với tôi chuyện này!"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng hỏi.
"Em cũng đâu có hỏi, đúng không?
Em không hỏi, thì anh nói ra làm gì?"
Diệp Thu ngượng ngùng cười một cái.
"Đừng có mà giả vờ ngớ ngẩn với tôi, trả lời thành thật đi!"
Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
"Được rồi!"
Diệp Thu bất đắc dĩ nhún vai, sau đó trong mắt khẽ chuyển, chậm rãi nói: "Thực ra, chuyên ngành mà anh theo học ở đại học là chuyên ngành mỹ thuật. Trước kia lúc nghèo không có cơm ăn, anh thường vẽ phỏng theo tranh của các họa sĩ nổi tiếng, sau đó mang đi bán lấy tiền đổi bánh bao ăn."
"Lâu ngày, mô phỏng càng ngày càng giống, đủ để lấy giả đổi thật. Mà bây giờ, kỳ thực là anh bắt chước tranh của Capucci, sau đó thêm vào một số hiểu biết của anh về em, ví dụ như là ánh mắt, cho nên nhìn vào sẽ thấy anh vẽ tốt hơn anh ta!"
"Như thế thật sao?"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Gia đấy, thực ra anh là sự phụ của Murphy Los, cho nên anh siêu hơn Capucci!"
Diệp Thu bỗng nhiên nói nghiêm chỉnh.
"Cút đi, anh lại bắt đầu nói bậy bạ rồi. Anh thế này, sao có thể là sư phụ của đại sư Murphy Los được chứ?
Đại sư Murphy Los lợi hại hơn anh nhiều!"