Chủ nhiệm Lưu vội vàng tiến lên đón, cung kính nói: "Quách giáo sư, ngài đã
tới!"
"Ù!"
Quách Dương gật đầu, sau đó liếc mắt quét qua một lượt phòng bệnh, lạnh lùng hỏi: "Hình như vừa nãy tôi nghe thấy có người nói tôi là kẻ bịp bợm giang hồ, ai thế, đứng ra đây!"
"Chính là cậu ta!"
Chủ nhiệm Lưu cắn răng, hung hăng chỉ vào Diệp Thu.
"Ồ?"
Quách Dương nhướng mày, nhìn về phía Diệp Thu, cười lạnh hỏi: "Chàng trai trẻ, chính cậu nói tôi là kẻ bịp bợm giang hồ hả?"
"Là tôi!"
Diệp Thu đến mí mắt cũng chẳng thèm nâng, thản nhiên nói.
"Đúng là một người trẻ ngông cuồng a, cậu dựa vào cái gì nói tôi là kẻ bịp bợm giang hồ?
Chứng cứ đâu?"
Quách Dương trầm mặt, lạnh giọng hỏi.
"Tôi hỏi ông trước, bệnh của Diêu nữ sĩ, ông có chữa được không?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, cười lạnh hỏi.
"Đương nhiên là chữa được, tôi là giáo sư y khoa, trò giỏi của Cát thần y, loại bệnh nhỏ này đối với tôi mà nói chẳng là gì cả!"
Quách Dương tràn đầy tự tin nói.
"Ha ha, cho nên mới nói, ông không phải là kẻ bịp bợm giang hồ thì là gì?
Tôi đã xem qua bệnh tình của Diêu nữ sĩ, căn bản là không có đơn giản như vậy, đừng nói là ông, cho dù sư phụ của ông Cát Hồng Viễn có tới cũng bó tay không làm gì được!"
Diệp Thu cười lạnh nói.
"Cậu nói láo! Sư phụ tôi là thần y thời nay, sao có thể có bệnh mà ông ấy không chữa được!"
Quách Dương hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó đề tài câu chuyện đột ngột chuyển, ông ta cười lạnh hỏi: "Còn nữa, cậu nói là cậu đã xem qua bệnh tình của Diêu nữ sĩ, nói như thế nghĩa là, cậu cũng biết y thuật hả?"
"Ba tôi là một thầy thuốc Đông y,
từ nhỏ tôi đi theo ông ấy nhìn quen mắt, có hiểu sơ một ít!"
Diệp Thu bình thản nói.
"Hóa ra là một người học phương pháp hoang dã a!"
Quách Dương khinh thường cười một cái, trên mặt tràn đầy coi thường.
"Có là người học hoang dã cũng giỏi hơn một tên lang băm!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Cậu nói ai là lang băm?
Cậu kia, có giỏi thì cậu nói lại lần nữa!"
Quách Dương trợn trừng hai mắt, nhất thời bị chọc tức.
"Ai đang hỏi tôi, thì chính là người đó!"
Diệp Thu bình thản nói.
"Được được được, xem ra hôm nay tôi mà không bộc lộ ra tay nghề, thế nào cũng bị một kẻ học hoang dã như cậu coi thường đúng không?
Được, nhóc con, cậu mở to mắt ra, hôm nay tôi sẽ cho cậu nhìn thấy, đồ đệ của Cát thần y tôi đây có phải là lang băm không!"
Quách Dương cắn răng, cực kỳ tức giận nói.
Dứt lời, ông ta đi tới trước giường bệnh của Diêu Tĩnh, nhìn Diêu Tĩnh đang trong trạng thái hôm mê, sau đó nói với chủ nhiệm Lưu: "Tôi muốn bắt đầu chữa bệnh cho Diêu nữ sĩ, đi lấy cho tôi một bộ ngân châm tới đây!"
Chủ nhiệm Lưu nghe thấy vậy thì sửng sốt, ngay sau đó vội vàng chạy đi, chỉ chốc lát sau đã cầm tới một bộ ngân châm, hơn nữa anh ta còn tự mình sát khuẩn ngân châm cho Quách Dương.
Còn những bác sĩ y tác vốn đang vây quanh giường bệnh thấy vậy, cũng ào ào lui ra phía sau, dọn ra không gian cho Quách Dương.
Dù sao thì có thể chứng kiến tận mắt đồ đệ của Cát thần y thi châm cứu người, lấy chuyện này ra ngoài kể cũng có thể nói khoác một năm! Quách Dương xắn tay áo lên, cầm ngân châm trong tay, sau đó ông ta lườm Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Chàng trai, nếu tôi chữa khỏi được cho Diêu nữ sĩ, cậu bảo sẽ thế nào?"
"Tôi sẽ đưa cho ông toàn bộ tám mươi vạn phí điều trị, không thiếu một đồng. Ngoài ra tự mình xin lỗi ông!"