Anh có biết một bức tranh của tôi có thể bán được bao nhiêu tiền không?
Nói ra tôi sợ là dọa chết anh!"
"Nếu mà giống với bức rác rưởi hiện tại thì chắc cũng không được đáng mấy đồng nhỉ."
Diệp Thu bình thản nói.
"Cái gì?
Anh nói lại lần nữa?
Anh nói bức phác họa vừa nãy của tôi là rác rưởi?"
Capucci trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó anh ta tức đến cười ra tiếng. Anh ta quay đầu nhìn mọi người, trào phúng cười to nói: "Ha ha, mọi người có nghe thấy không?
Anh ta lại nói bức tranh lúc nãy của tôi là rác rưởi!"
Nghe thấy lời này.
Mọi người đều lắc đầu mà cười, nhìn Diệp Thu với ánh mắt khinh thường.
Trong mắt bọn họ, Diệp Thu chính là một tên nhà quê không hiểu nghệ thuật.
"Chàng trai, cậu biết vẽ không?
Không biết thì câm miệng lại, đúng là trò cười!"
Người đàn ông đầu hói lúc trước hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Thu, không có ý tốt nói.
Nói thế nào thì ông ta đã nhận tiền của Capucci, tất nhiên lúc này phải đứng ra nói giúp cho Capucci rồi.
"Một bức phác họa hoàn mỹ như vậy, lại bị cậu bảo là rác rưởi?
Vô văn hóa thật đáng sợ!"
Người phụ nữ mặc sườn xám lắc đầu, vẻ mặt khinh thường nói.
"Diệp Thu, không cho phép anh vũ nhục tranh của Capucci tiên sinh, anh mau xin lỗi
Capucci tiên sinh đi!"
Lâm Thanh Nhã cũng trầm mặt, cô nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
"Lẽ nào tôi nói sai sao?"
Diệp Thu nhún vai, bình thản nói: "Thứ rác rưởi như vậy, tôi dùng giấy ăn vẽ còn đẹp hơn!"
Lời này vừa được nói ra.
Mọi người ở đây đều sửng sốt.
"Ha ha ha!"
Tức khắc, toàn bộ nhà ăn vang lên tiếng cười coi thường.
"Ôi mẹ ơi, tôi chết vì cười mất thôi, đúng là nói phét không cần giấy tờ, lại còn dùng giấy ăn vẽ còn vẽ đẹp hơn tôi, sao anh không lên trời luôn đi?"
Capucci khinh thường cười to.
"Chàng trai, cậu đúng là giỏi khoác lác, bức phác họa vừa rồi có thể nói là đỉnh của giới phác họa, cho dù là một bậc thầy có tới, muốn vượt qua bức phác họa đó cũng rất khó, thế mà cậu lại nói dùng giấy ăn là được hả?
Sao cậu không thổi hết trâu trên toàn thế giới lên trời đi?"
Người đàn ông đầu hói trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu một cái, chế nhạo nói.
"Đúng thế, nói phét ai mà chả nói được, có bản lĩnh thật thì thể hiện đi, nếu cậu có thể vẽ ra được, tôi con mẹ nó trồng cây chuối đi ra ngoài!"
Người đàn ông đeo kính khinh thường nói.
"Tôi thấy a, chàng trai này cũng chỉ biết khoác lác thôi, cậu ta vẽ ra được mới lạ!"
"Đúng thế đúng thế, điển hình của nói phét không cần giấy nháp, tôi không tin cậu ta vẽ được!"
Mọi người ồn ào chế nhạo.
Ở giờ phút này.
Diệp Thu trong mắt bọn họ chỉ là một trò hề nói phét.
Bởi vì chuyện kia là chuyện không thể làm được.
Nếu Diệp Thu là một họa sĩ nổi tiếng, có lẽ bọn họ còn tin một ít.
Nhưng nghe ý của Capucci, Diệp Thu chính là một tiểu bạch kiểm được bao nuôi.
Một tiểu bạch kiểm, sao có thể vẽ ra được phác họa trình độ đại sư chứ?
Huống hồ còn còn vẽ trên giấy ăn không bằng phẳng, còn rất mềm và dễ bị rách, cái này đúng là khó như lên trời.
Vì vậy, giờ phút này mọi người đều nhìn Diệp Thu với ánh mắt khinh thường.
Ngay cả Lâm Thanh Nhã, gương mặt cô cũng đầy thất vọng.
Đối với năng lực của Diệp Thu, cô hiểu rất rõ.
Đừng nói đến chuyện vẽ đẹp hơn Capucci, có khi biết vẽ hay không cũng là vấn đề rồi đó.
Nhưng bây giờ Diệp Thu lại mạnh miệng như vậy.
Điều này làm cô rất thất vọng và đau lòng.
Cô vốn tưởng sau khi Diệp Thu vào công ty, anh sẽ thay đổi.
Giờ xem ra, có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi.
Capucci nhìn vẻ mặt thất vọng của Lâm Thanh Nhã, tròng mắt xoay chuyển, thầm nghĩ có lẽ đây cũng là một cơ hội.
Vì để cho Lâm Thanh Nhã càng thêm thất vọng về Diệp Thu.
Capucci khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói: "Anh kia, khoác lác quả nhỉ, có bản lĩnh thì thể hiện đi, chỉ cần anh có thể dùng giấy ăn vẽ được một bức phác họa còn xuất sắc hơn tôi, tôi sẽ mua nó!"
"Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả bằng đấy tiền, không thèm mặc cả. Hơn nữa chuyện vừa rồi tôi có thể không truy cứu nữa, cũng không bắt anh đến bức tranh vừa nãy của tôi. Nếu không anh nhất định phải bồi thường một trăm vạn cho tôi, ngoài ra cúi đầu xin lỗi tôi!"
"Đấy là anh nói đấy nhá, anh xác định không đổi ý?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
"Tất nhiên, lấy câu nói của Hoa Hạ các anh để nói thì là, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Hơn nữa tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho tôi!"
Capucci vỗ ngực, kiên định nói.
"Tốt lắm!"
Diệp Thu cười nhẹ, sau đó anh vẫy tay với một nhân viên phục vụ gần đó, nói: "Cho tôi xin một chiếc bút chì!"
Nhân viên phục vụ tất nhiên là cũng biết bên này đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta cũng muốn xem chuyện cười của Diệp Thu, vội vàng đi lấy một chiếc chì rồi đưa cho Diệp Thu.
Nhận bút chì.
Diệp Thu rút luôn một tờ giấy ăn trên bàn, trải phẳng lên trên bàn, sau đó bắt đầu tự nhiên mà vẽ như đang ở chốn không người.
Thấy vậy.
Vẻ mặt của mọi người đều tràn đầy coi thường.
Capucci cũng lạnh lùng cười.
Anh ta rất nóng lòng muốn nhìn cái gọi là bức phác họa mà Diệp Thu vẽ.