Nói xong, Diệp Thu đi ra phía ngoài bộ phận kinh doanh.
Hà Tình Tình khẽ cắn răng, do dự một lát, cuối cùng quyết định đi theo.
Cứ thế, dưới ánh nhìn chế nhạo của mọi người bộ phận kinh doanh, hai người đi ra ngoài....Cửa chính của công ty Khải Long.
Nhìn cánh cửa công ty như cánh cửa đi vào địa ngục.
Sắc mặt Hà Tình Tình hơi tái, cơ thể mềm mại sợ đến mức phát run.
Cô là một cô gái ngoan từ nhỏ, vừa nghĩ đến chuyện lát nữa mình có thể phải đối mặt với một đám thành phần xã hội hung thần ác sát, cô không khỏi căng thẳng.
Thấy vậy, Diệp Thu mỉm cười cổ vũ: "Đừng sợ, chúng ta đến để thanh toán sổ sách, nợ tiền là bọn họ, cho nên nếu sợ cũng là họ sợ chúng ta. Khí thế của chúng ta không thể yếu hơn, nếu không chúng ta mà khiếp sợ đối phương, thế thì đừng nghĩ đến chuyện đời được nợ nữa!"
"Sao anh lại biết nhiều như vậy?"
Hà Tình Tình nhìn Diệp Thu, vẻ mặt hoài nghi hỏi.
"Nếu tôi bảo là, trước kia tôi cho vay nặng lãi, thường xuyên ra ngoài đòi nợ, cô tin không?"
Diệp Thu khẽ nhếch miệng, mỉm cười nói.
"Cho vay nặng lãi?
Hừ, tôi không tin!"
Hà Tình Tình lập tức vui trở lại, lắc đầu.
"Thật đấy, tôi là người cầm lái của tôi chức chúng tôi, khoản nợ nào khó đòi tôi đều đòi lại được hết!"
Diệp Thu trịnh trọng nói.
"Anh bớt khoác lác đi, nếu thật như vậy, anh còn vào công ty chúng tôi làm một nhân viên kinh doanh làm gì?"
Hà Tình Tình liếc Diệp Thu một cái, cười hỏi.
"Cái này chẳng phải là cả ngày ra ngoài đòi nợ phát chán cả lên, suy nghĩ làm
một nhân viên kinh doanh, thay đổi một môi trường làm việc mới, ai mà ngờ a, ngày đầu tiên vừa mới đi làm tôi đã phải đi đòi tiền rồi. Cô nói xem đây là gọi là chuyện quỷ quái gì a!"
Diệp Thu giang tay, gương mặt bất đắc dĩ nói.
“Phụt!"
Hà Tình Tình hoàn hoàn bị Diệp Thu chọc cười rồi, cũng không còn căng thẳng nữa. Cô nhìn Diệp Thu, mỉm cười trêu: "Nói như thế thì, đây là anh đang quay lại nghề sở trường à?"
"Còn chẳng phải sao, cho nên, đi cùng anh đây không phải sợ, hôm nay số tiền này chắc chắn là đòi được!"
Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
"Được, chúng ta đi thôi!".
Hà Tình Tình gật đầu.
Sau đó, Diệp Thu dẫn đường đi trước, Hà Tĩnh Tinh đi sau Diệp Thu, hai người đi vào công ty Khải Long.
Mặc dù có trò đùa trước đó của Diệp Thu, Hà Tĩnh Tình đã không còn sợ sệt như lúc trước nữa.
Nhưng vừa mới bước vào công ty Khải Long, cô vẫn khó tránh khỏi hơi lo lắng.
Cô căng thẳng đi theo sau Diệp Thu, hai bàn tay nắm chặt góc áo của Diệp Thu, giống như là một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.
Thấy vậy, Diệp Thu vô thức lắc đầu mỉm cười, vừa đi vừa đánh giá công ty Khải Long.
Đúng như dự đoán.
Chỗ này không giống với công ty bình thường lắm.
Những người trong công ty này, mặc dù cũng mặc sơ mi comple, nhưng đa số mặc quần áo không chỉnh tề. Người thì cúc áo sơ mi chưa cài hết, người thì thắt cà vạt tùy ý.
Thậm chí còn có nhiều người tóc nhuộm đủ loại màu sắc, người đầy hình xăm.
Vừa nhìn một cái, là đã thấy khác với người đi làm bình thường rồi.
Ngược lại, trông hơi giống du côn comple giày da! Hơn nữa những người này cũng không có làm việc.
Ở nơi làm việc, bọn họ túm năm tụm ba lại một chỗ, hoặc là tụ tập một chỗ hút thuốc nói chuyện, hoặc là tụ tập ở trên một cái bàn đánh bài.
Điều này khiến cho cả khu làm việc chướng khí mù mịt, lộn xộn tùm lum.
Thấy vậy, Diệp Thu cũng lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua bàn lễ tân công ty.
Vừa nhìn một cái, Diệp Thu thoáng cái cạn lời.
Bởi vì bàn lễ tân toàn là những cô gái trang điểm như quán đêm.