Diệp Thu cứ như là không nghe thấy lời Hồ Lai nói, anh lại lần nữa ngồi xuống ghế, nhìn Hà Tình Tình mỉm cười hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Không...Không sao!"
Hà Tình Tình lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Bây giờ cô còn chưa hồi thần từ trận vừa nãy.
"Thế cô mau ăn cơm đi, để lát nữa thì nguội mất!"
Diệp Thu nói xong, cầm đũa lên, ăn từng miếng từng miếng, khẩu vị khá tốt.
Thấy vậy.
Ánh mắt Hồ Bưu trừng sắp rớt ra.
Cậu ta không ngờ, Diệp Thu lại không để mình vào mắt.
"Thằng kia, tôi thấy anh chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề đúng không?
Nếu bây giờ anh nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi tôi thì còn kịp, nếu không đợi đến khi ba tôi đến rồi thì anh chết chắc đó!"
Hồ Lai đi lên phía trước, trừng mắt với Diệp Thu, hung hăng nói.
"Câm miệng, đang ăn cơm đấy!".
Diệp Thu liếc mắt nhìn Hồ Lai một cái, lạnh lùng nói.
Ánh mắt lạnh bằng đó, dọa Hồ Lai không tự chủ được mà run lên. Cậu ta vội vàng lui về sau mấy bước, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Thu, trong lòng hung tợn nói: Khốn kiếp, xem như anh lợi hại, chúng ta chờ xem, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ bắt anh quỳ gối trước mặt bản thiếu, liếm đế giày bản thiếu! Nhìn Diệp Thu ăn liên tục.
Gương mặt nhỏ của Hà Tình Tình cũng đầy lo lắng, dù sao thì cô vẫn khá kiêng dè Hồ Bưu.
Cô cũng không ngờ, ở đây mà cũng đụng phải con trai của Hồ Bưu.
"Diệp Thu, hay là...chúng ta đi thôi?
K
Lát nữa Hồ Bưu mà đến, thì không dễ nhằn đâu!".
Hà Tình Tình nhìn Diệp Thu nhỏ giọng nói.
"Không sao, yên tâm ăn cơm, không ăn là thức ăn nguội mất đấy!"
Diệp Thu cười nhẹ một cái, như là không có chuyện gì vậy.
"Nhưng mà..." Hà Tình Tình còn đang định khuyên Diệp Thu tiếp.
Thế nhưng.
Đúng lúc này.
Ngoài cửa Xuyên Thục Cư, bất ngờ truyền đến một tiếng hét phẫn nộ.
"Ai dám động vào con trai tạo, lăn ra đây cho tao!"
Nghe thấy lời này.
Mọi người ở đây, bao gồm cả Hà Tình Tình đều biến sắc.
Bởi vì Hà Tình Tình nhận ra giọng nói này, chính là của Hồ Bưu.
Còn Hồ Lai vừa mới nghe được giọng nói của ba mình, cũng cực kỳ hưng phấn.
Chỉ nhìn thấy Hồ Bưu nổi giận đùng đùng đi vào Xuyên Thục Cư.
Ở phía sau, còn có mấy đại hán.
Chẳng qua những đại hán này người thì quấn bằng vải trên đầu, người thì quấn băng ở cánh tay, giống như là vừa mới đi ra từ bệnh viện.
Còn Hồ Bưu dẫn bọn họ tới, cũng hết cách.
Dù sao thì sáng nay người của công ty gã ta vừa mới bị Diệp Thu đánh cho "đoàn diệt".
Chỉ còn mấy người này là có thể đi đường.
Cho nên Hồ Bưu chỉ có thể dẫn theo bọn họ đến đây thôi.
"Ba!"
Hồ Lai vừa nhìn thấy Hồ Bưu, cậu ta chạy nhanh lên đón.
"Hồ Lai, con có sao không?
Ai động đến con hả, con nói cho ba, xem ba có phế nó không!"
Hồ Bưu kiểm tra Hồ Lai một lượt, gương mặt quan tâm hỏi.
"Chính là anh ta!"
Hồ Lai quay người chỉ vào Diệp Thu, cắn răng hung hăng nói: "Người của con đã bị anh ta đánh đến mức nằm rạp hết rồi, anh ta còn đe dọa con, ba, ba nhất định phải đánh gãy chân anh ta, xả giận cho con!"
Nghe vậy.
Hồ Bưu theo hướng chỉ tay nhìn qua.
Bởi vì chỗ ngồi của Diệp Thu là đưa lưng về phía cửa.
Cho nên giờ phút này gã ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Diệp Thu, nhất thời không nhận ra Diệp Thu là ai.
"Chính là thằng nhãi ranh kia đúng không?
Thế mà còn dám ngồi ở kia yên tâm ăn cơm, thật là ngang ngược! Con trai con yên tâm đi, hôm nay ba sẽ giúp con xả giận!"
Hồ Bưu nói xong, xắn tay áo lên, dẫn người đi qua.
Vốn dĩ sáng nay bị Diệp Thu thu thập một trận thành ra thế này, trong bụng gã ta đã có một đám lửa rồi.
Bây giờ con trai lại bị người ta bắt nạt.
Cho nên giờ phút này, gã ta định trút hết bực tức trên người lên người này, gã ta đã âm thầm thề ở trong lòng là, hôm nay cho dù thế nào, gã ta cũng phải bắt người này bò từ Xuyên Thục Cư mà rời đi.
Cứ thế.
Hồ Bưu dẫn theo người hùng hùng hổ hổ đi đến sau lưng Diệp Thu.