Matsushima Kazuki cùng tất cả mọi người trên khán đài đều sửng sốt.
Đặc biệt là Giang Thi Kỳ và đám người Dương Hạo.
"Anh rể?"
Giang Thi Kỳ giật cả mình.
"Sao anh ta lại đến đây?"
Sắc mặt Dương Hạo thay đổi.
"Chẳng lẽ anh ta cũng muốn tới đây phá nát địa bàn của Chiaki Kanzaki sao?"
Vương Triết suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói.
Lời này vừa nói ra.
Trong nháy mắt trên mặt Dương Hạo hiện đầy vẻ vui mừng, lập tức toét miệng cười nói: "Ha ha, nếu là như vậy thật thì sắp có kịch hay để xem rồi, sư phụ Chiaki Kanzaki nhất định sẽ dạy cho tên Diệp Thu này một bài học!"
"Dương Hạo, cậu đang hả hê cái gì?"
Giang Thi Kì trừng mắt nhìn Dương Hạo, lạnh giọng hỏi.
"Tôi nói thật, chút bản lĩnh của anh rể cậu, có thể giả bộ một chút trước những người bình thường. Chứ ở trên địa bàn của sư phụ Chiaki Kanzaki mà ngang ngược vậy thì chính là tự chôn đầu vào chỗ chết rồi. Cứ đợi mà xem, chỉ cần một chiêu của Chiaki Kanzaki cũng đánh bay anh rể cậu rồi, cậu cứ chờ để chuẩn bị vào bệnh viện thăm anh rể mình đi!"
Dương Hạo bĩu môi, cười trên sự đau khổ của người khác nói.
Dù sao trong lòng cậu ta vẫn còn oán hận Diệp Thu.
Nếu có thể tận mắt nhìn thấy Diệp Thu bị đánh, cậu ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
"Anh rể của tôi sẽ không bao giờ như cậu nói đâu!"
Giang Thi Kì cắn chặt răng, lạnh lùng nói.
"Vậy thì cứ chờ xem, chỉ hi vọng anh rể của cậu chút nữa sẽ không quá thê thảm!"
Dương Hạo mặt đầy châm chọc nói.
Nghe vậy.
Giang Thi Kỳ hít sâu một hơi, trong con ngươi xinh đẹp nhìn về phía Diệp Thu hiện đầy vẻ lo lắng.
Mặc dù ngoài miệng cô nghìn lần không phục với những lời nói của Dương Hạo.
Nhưng trong lòng cũng không chắc chắn lắm.
Dẫu sao sau khi nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Chiaki Kanzaki.
Cô cũng không biết Diệp Thu rốt cuộc có thể làm được hay không! Chuyện này làm cô vô cùng lo lắng.
Matsushima Kazuki nhìn Diệp Thu, nhíu mày một cái, nhất thời không nhận ra.
Dù sao ngày đó Diệp Thu đeo một chiếc khẩu trang hoạt hình Bọt biển che mặt, mặc âu phục. Nhưng hôm nay anh lại mặc một bộ quần áo thể thao, phong cách thay đổi.
Điều này làm cho sắc mặt của Matsushima Kazuki lập tức trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Anh lại là thứ chó má gì chứ?"
"Chẳng lẽ anh đã quên chiêu Thập thủ tát heo của tôi nhanh như vậy sao?"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy bông đùa nói.
Vừa dứt lời.
Cả người Matsushima Kazuki đều sửng sốt, sau đó hai mắt bùng lên lửa giận, lập tức gầm lên: "Là anh! Anh chính là người mang khẩu trang hôm đó!"
"Là tôi, xem ra bộ óc heo của anh vẫn còn có thể nhớ được một số chuyện đấy nhỉ!"
Diệp Thu chế nhạo nói.
Tuy nhiên.
Bị Diệp Thu mắng thành óc heo.
Matsushima Kazuki chẳng những không tức giận, ngược lại ở tại chỗ ngẩng đầu lên cười: "Ha ha ha, thật đúng là tìm ở đâu cho xa, vừa lãng phí thời gian vừa tốn công sức, quay đầu lại đã thấy xuất hiện trước mắt đây rồi. Không ngờ thứ không biết sống chết như anh còn dám đến tận cửa tìm, nếu đã thành tâm muốn tìm chỗ chết như vậy thì đừng trách tôi không khách khí!"
Nói xong.
Matsushima Kazuki trực tiếp nhìn về phía Chiaki Kanzaki bên cạnh, nói: "Thưa thầy, chính là tên nhãi này, hôm đó anh ta đã phế bỏ hai tay em, còn xúc phạm thầy là đồ rác rưởi, không chỉ thế mà còn sỉ nhục Karate. Còn ép em phải quỳ xuống trước mặt mọi người nói những lời xúc phạm đó. Mong thầy nhất định phải giúp em dạy anh ta một bài học! "
"Hử?"
Chiaki Kanzaki chậm rãi nhướng mi, liếc nhìn Diệp Thu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: "Tôi tung hoành ngang dọc một đời chưa từng thấy người nào phách lối như cậu, nhóc con, cậu không chỉ phế bỏ đôi tay học trò yêu quý của tôi, còn làm nhục Karate, hôm nay, cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"
Mặc dù giọng điệu của Chiaki Kanzaki rất bình thản, nhưng mỗi chữ đều mang theo một sức ép vô hình.
Nếu là người bình thường, khẳng định đã sớm sợ tới vỡ mật.
Nhưng mà đối với lần này.
Vẻ mặt Diệp Thu vẫn bình thản như thường.
"Giải thích?"
Khóe miệng Diệp Thu nhếch lên một tia cười lạnh, khinh thường nói: “Tôi là người Trung Quốc, sống và làm gì tại Trung Quốc này cần gì phải giải thích với ông? Xin hỏi, ông nghĩ ông tuổi gì chứ?"
Lời vừa dứt.
Toàn bộ mọi người trên khán đài đều thấy da đầu tê dại.
Chiaki Kanzaki, đây là một cao thủ Karate đẳng cấp thế giới, lại một mình mạnh bạo quét sạch toàn bộ Hiệp hội Võ thuật Giang Châu.
Mà bây giờ người trẻ tuổi này lại dám nói chuyện với Chiaki Kanzaki như vậy.
Điều này chứng tỏ đúng là không muốn sống nữa mà!
"Ha ha ha, Diệp Thu ơi là Diệp Thu, anh thật sự muốn tìm chỗ chết mà!"
Dương Hạo vô cùng hưng phấn.
Cậu ta muốn Diệp Thu nhanh chóng đấu với Chiaki Kanzaki.
Bởi vì khi đó, cậu ta có thể tận mắt nhìn thấy Diệp Thu bị ăn đòn rồi.
Mà Giang Thi Kỳ lúc này lại càng lúc càng lo lắng.
"Ha ha ha, thật giỏi cho thứ không biết trời cao đất dày, nếu cậu đã muốn chết, ông đây thật lòng giúp đỡ cậu!"
Chiaki Kanzaki cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, ngay sau đó giậm chân một cái. Cả người toát ra một khí thế áp bức vô cùng đáng sợ, trầm giọng nói: "Tên nhóc, cậu có dám lên đây đánh với tôi một trận không?"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên, trực tiếp đi về phía võ đài.
Mặc dù anh không nói gì, nhưng hành động của anh đã trả lời Chiaki Kanzaki.
Diệp Thu tiếp nhận cuộc chiến này!
"Cậu Diệp, nhất định phải cẩn thận!"
Mạc Côn vội vàng dặn dò.
"Đúng vậy, anh hùng, tên kia có chút lợi hại, cậu phải cẩn thận đấy!"
Các cao thủ võ lâm cũng lần lượt nói.
Giờ khắc này.
Có thể nói bọn họ đang khẩn trương tới cực điểm.
Bởi vì Diệp Thu đã là hy vọng cuối cùng của bọn họ.
Nếu lần này Diệp Thu lại bị thua, vậy thì tất cả bọn họ chắc chắn đều gặp nạn rồi.
Từ nay về sau Võ thuật Trung Hoa sẽ không bao giờ có thể ngóc đầu lên được nữa!
Đi tới võ đài.
Diệp Thu và Chiaki Kanzaki đứng đối mặt nhau.
Chiaki Kanzaki chắp một tay đằng sau, vẻ mặt khinh thường nói: "Nhóc con, đừng nói ông đây bắt nạt cậu, tôi chấp cậu một tay, cho cậu ra tay trước, thế nào?"
"Không cần, ông có thể ra tay trước, nếu không ông sẽ không có cơ hội ra tay đâu!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
Lời này vừa nói ra.
Không chỉ Chiaki Kanzaki choáng váng.
Mà tất cả mọi người trên khán đài cũng sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Thu, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
Bởi vì theo họ thấy, hành động Diệp Thu thật sự quá phách lối.
Đại sư Chiaki Kanzaki đã chấp anh ta một tay.
Đây được gọi là phong thái của một kẻ mạnh.
Nhưng còn anh ta?
Lại nói ra những lời như vậy.
Thật sự muốn chết mà!
“Ối chà chà, mày còn dám làm bộ trước mặt sư phụ tao sao? Mày không sợ thầy ấy sẽ đấm mày ra tro sao?"
Matsushima Kazuki nhìn Diệp Thu và nói với vẻ khinh thường.
“Anh bạn trẻ, có phải cậu đang thấy làm thế là vô cùng lợi hại đúng không? Nếu có thực lực mà nói vậy, thì xem như lợi hại. Nhưng nếu đã không có thực lực, mà còn dám làm vậy thì quả thật đúng là đầu óc có vấn đề!"
Chiaki Kanzaki xem thường nhìn Diệp Thu, ngay sau đó lắc đầu, có chút không kiên nhẫn nói: "Thôi, hãy cùng nhau kết thúc trò hề này càng sớm càng tốt đi, thời gian của ông đây vô cùng quý giá, thật không nên lãng phí trên thứ kiến hôi như cậu! "
Nói xong.
Chiaki Kanzaki trực tiếp nhảy lên, đá xoáy bên hông, mang theo gió thét hung hăng quét về phía Diệp Thu…