Trên mặt Dương Hạo lộ ra vẻ hả hê, lòng thì cười lạnh nói: Diệp Thu ơi là Diệp Thu, cho anh giả bộ kiêu ngạo này, đánh nhau đi, đánh chết cho bản thiếu gia! Còn Vương Triết và đám người còn lại đều hiện ra vẻ mặt kịch vui.
Theo suy nghĩ của bọn họ, Diệp Thu đánh trận này thì ít nhất cũng trở thành người tàn phế.
Phải biết rằng, Lôi Báo là cao thủ đứng thứ năm dưới tay Chu Thái.
Cho nên lần này Diệp Thu tuyệt đối không phải là đối thủ của Lôi Báo! Diệp Thu thua là cái chắc! So với mọi người, thì khuôn mặt nhỏ của Giang Thi Kỳ lại đầy lo lắng.
Lần này, Diệp Thu xác định là bị Lôi Báo đánh cho tàn phế rồi.
Bởi vì anh không thể là đối thủ của Lôi Báo.
Điều này khiến cho Giang Thi Kỳ không nhẫn tân nhìn, bàn tay nhỏ che hai mắt, chỉ hé ra một khe hở.
Mắt thấy Lôi Báo đã xông đến trước mặt Diệp Thu, sau đó tay tay phải giơ lên, trực tiếp đấm về phía ngực Diệp Thu.
Một quyền này, uy lực sinh gió, uy lực rất mạnh.
Lôi Báo rất tin tưởng vào một quyền này của mình.
Anh ta thấy, cấp bậc choai choai như Diệp Thu thì một quyền này đủ để Diệp Thu không đứng dậy nổi.
Thế nhưng.
Ngay lúc nắm đấm của Lôi Báo chỉ cách ngực của Diệp Thu chưa đầy năm mi li.
Lôi Báo thình lình phát hiện, nắm đấm của mình lại không thể đi chuyển lên phía trước, còn cổ tay thì như là bị kìm sắt kẹp lấy.
Lôi Bảo vội vàng cúi đầu nhìn xuống cổ tay phải của mình.
Vừa nhìn, sắc mặt Lôi Báo chợt biến đổi.
Bởi vì giờ phút này, cổ tay phải của anh ta đang bị một bàn tay to hữu lực bắt được đang kìm chặt.
sức lực khủng bố kia, làm cho cả cánh tay của anh ta giống như bị cố định giữa không trung vậy, không thể động đậy được tí nào.
Lại nhìn chủ nhân của bàn tay kia.
Lôi Báo không bình tĩnh nổi nữa rồi.
Bởi vì chủ nhân của bàn tay kia, chính là Diệp Thu! "Cậu..." Sắc mặt Lôi Báo thay đổi trong nháy mắ.
"Tốc độ của anh quá chậm!"
Diệp Thu nhẽ nâng khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm nói.
Dứt lời, Diệp Thu không cho Lôi Báo có cơ hội phản ứng lại, nắm cổ tay Lôi Báo, dùng sức vặn.
"Răng rắc!"
Chỉ nghe thấy một tiếng xương xót đứt gãy trong trẻo vang lên.
Cổ tay của Lôi Báo, đã bị Diệp Thu bẻ gãy giữa ban ngày ban mặt.
Gốc đầu khớp màu trắng đậm phá da mà ra, máu đỏ tươi chảy ra, nhìn vào cực kỳ khiếp sợ.
"Ngao!!!"
Chẳng mấy chốc, trong căn phòng vang lên tiếng hét tê tâm phế liệt của Lôi Báo.
Dù sao thì anh ta đã bị vặn gãy cổ tay lúc tỉnh sờ sờ ra đấy, loại đau đớn này, cho dù có là loại người hung ác thường xuyên đao cắt liếm máu như Lôi Báo, cũng không chịu được. Cả người đau đớn đến nỗi suýt nữa thì ngất đi.
Mà tiếng kêu thảm của Lôi Báo, lại làm cho tất cả mọi người ở trong phòng ngây ngẩn cả người...
Vào giờ khắc này.
Tất cả mọi người đều ngốc trệ.
Chuyện gì đây a?
Đây không giống với hình ảnh đã tưởng tượng trước đó a! Lôi gia Giang Bắc, cao thủ xếp thứ năm dưới tay Chu Thái, lại bị Diệp Thu bẻ gãy cổ tay! Hơn nữa chỉ dùng có một đòn! Mấu chốt nhất, vẫn là Lôi Báo chủ động tấn công Diệp Thu! Điều này không khỏi quá khó tin rồi đi! Vào giờ khắc này.
Đám người Dương Hạo đã kinh hãi rồi! Mà kinh hãi nhất, tất nhiên phải kể đến người đàn ông mập.
Thực lực của Lôi Báo, gã ta rõ nhất.
Những đại hán mà gã ta dẫn tới lúc nãy, một mình Lôi Báo có thể đánh được hai ba mươi tên như vậy, thực lực dũng mãnh đến mức không tưởng tượng nổi.
Thế nhưng ở trước mặt Diệp Thu lúc này, mới một chiêu đã bị Diệp Thu chế phục.
Trước khi sờ vào, người đàn ông mập mạp không dám tin vào những điều mình nói.
"Lôi...Anh Lôi, anh không sao chứ?"
Người đàn ông mập nuốt khan một ngụm nước miếng, nhìn khuôn mặt thống khổ của Lôi Báo, lắp bắp hỏi.
Lôi Báo khóc đến nơi rồi, trợn mắt nhìn người đàn ông mập một cái, tức giận nói: "Khốn kiếp, mày xem tạo có giống không sao không?"
Nói xong.
Lôi Quay quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng uy hiếp: "Nhóc con, tôi khuyên cậu tốt nhất là mau thả tôi ra, nếu không... Thế nhưng.
Lời của Lôi Báo còn chưa nói xong.
Diệp Thu đã bắt lấy cổ tay bị bẻ gãy của anh ta, lại vặn một phát.
"Ngao!"
Sắc mặt Lôi Báo nháy mắt trắng bệch, hết thảm một tiếng, cả người vì không chịu được đau đớn mà quỳ gối trước mặt Diệp Thu.
"Ha?