Vừa nghe thấy là tới để đòi nợ.
Nụ cười trên mặt Hồ Bưu thoáng cái giảm đi vài phần.
Gà ta đánh giá Hà Tình Tình một lượt từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: "Lại là đến đòi nợ?
Bất quá tập đoàn Lâm thị cũng coi như là đã mở mang được đầu óc, lúc trước toàn cho đàn ông tới đòi nợ làm tôi phiền chết đi được. Cuối cùng hôm nay đã đổi một mỹ nữ tới, rất tốt, tôi rất vui!"
"Thế không biết Hồ tổng có thể trả tiền nợ cho công ty chúng tôi không?"
Hà Tình Tình cẩn thận hỏi.
"Cô Hà đừng vội, những chuyện đó đều là thứ yếu, tôi thấy trước tiên chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm, tình cảm tốt rồi thì cái gì cũng dễ nói!"
Hồ Bưu khoát tay, khuôn mặt suy nghĩ nói.
"Bồi dưỡng tình cảm gì?"
Hà Tình Tình nhíu mày, nghi hoặc nói.
"Đơn giản a, tối nay tôi và bạn của tôi có một bữa tiệc, cô đi cùng tôi, chỉ cần cô có thể bồi cho tôi và bạn tôi vui, thì số tiền tôi nợ kia tôi sẽ trả hết cả gốc và lãi cho công ty các cô!".
Hồ Bưu nhếch miệng cười nói.
"Bồi như nào ạ?
Là ở một bên rót rượu gắp đồ ăn cho các anh sao?"
Hà Tình Tình lặng đi một lát, gương mặt nghi ngờ hỏi.
Cô chưa có nhiều kinh nghiệm, rõ ràng vẫn chưa ý thức được Hồ Bưu đang bẫy cô.
Nhưng mà Hà Tình Tình càng ngây thơ như vậy.
Hồ Bưu lại càng hưng phấn, ham muốn chiếm lấy càng mãnh liệt, gã ta lập tức cười nói: "Không không không, không có phiền như thế đâu, chỉ đơn giản là cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng lắm là uống với chúng tôi mấy chén rượu là được. Chỉ đơn giản thế thôi, chỉ cần cô có thể làm cho chúng tôi vui vẻ, tiền, tôi lập tức trả cho cô!".
Nghe vậy.
Hà Tình Tình nhất thời có hơi.
Dù sao thì nghe lời nói của Hồ Bưu, đúng là khá đơn giản.
Điều này cũng khiến cô bắt đầu do dự.
Nhưng đúng lúc này.
Diệp Thu đứng ở một bên nghe từ đầu đến giờ lại cười lạnh nói: "Chỉ ăn cơm uống rượu thôi à?
Sợ là đi rồi, không chỉ có như thế thôi đâu nhỉ?
Quá chén rồi kéo đi thuê phòng lên giường, ngày hôm sau tỉnh lại nói đến cái quần không nhận người, tôi nói này Hồ tổng, anh có thể có chiều nào mới hơn không?"
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt của Hà Tĩnh Tình lập tức biến đổi, sợ đến mức đứng lên khỏi sô pha, cách một đoạn với Hồ tổng.
Thấy vậy.
Sắc mặt của Hồ Bưu trầm xuống.
Con vịt nấu chín đưa tới tận miệng rồi còn bay mất.
Điều này làm cho gã ta phải hô một tiếng "tức" trong lòng a.
Còn đối với người làm nhiều sự là Diệp Thu, Hồ Bưu lại càng hận tới cực điểm.
Thấy Hà Tình Tình đã cảnh giác với mình.
Hồ Bưu biết, dù có muốn giả tạo tiếp để lừa Hà Tình Tình mắc lừa là không thể nữa rồi.
Vì thế gã ta dứt khoát lật bài nói thẳng, cả người dựa trên ghế sô pha, cười lạnh nói: "Các người đã nghĩ tôi như vậy thì tôi cũng hết cách. Tóm lại này, cách chỉ có một cái này thôi. Nếu muốn tôi trả tiền thì phải làm theo quy tắc của tôi, nếu không, muốn tiền không có, muốn mạng cũng không cho, được rồi, các người cút được rồi!"
"Nói như vậy thì, anh quyết tâm muốn quỵt nợ hả?"
Diệp Thu híp mắt, cười lạnh hỏi.
"Bản đại gia cứ thích quy nợ đấy thì làm sao, cậu còn có thể cắn tôi chắc?
Không ngại nói thật cho cậu biết, tiền ông đây có, nhưng tôi cứ không muốn trả đấy. Cậu làm gì được tôi nào?".
Hồ Bưu nhướng mày, kiêu ngạo nói.
Nói xong.
Hồ Bưu nhìn về phía Hà Tình Tình, đánh giá thân thể mềm mại của Hà Tĩnh Tình một lượt từ đầu đến chân, cười dâm nói: "Mỹ nữ, cơ hội đang ở trước mặt cô đấy, muốn để tôi trả tiền thì phải xem biểu hiện của cô a, không nhiều, chỉ cần ngủ với tôi một đêm là được!"
"Anh...Anh đừng hòng!"
Hà Tình Tình tức giận trừng mắt nhìn Hồ Bưu, sau đó đưa tay kéo cánh tay của Diệp Thu, nói: "Diệp Thu, chúng ta đi!"
Diệp Thu không nhúc nhích, mà nhìn Hồ Bưu, bình thản hỏi: "Tôi hỏi anh một lần cuối, số tiền này anh có trả không?"
"Không trả, có tiền tôi cũng không trả, đã nghe rõ chưa?