Nhưng lực bất tòng tâm, khả năng của gã không cho phép.
Nếu bây giờ gã trở mặt với Diệp Thu.
Vậy thì kết quả đợi gã chỉ có một.
Đó là đến cả gã cũng sẽ đen đủi theo.
Sau khi so sánh, kết quả như thế sẽ chỉ càng tệ hơn thôi.
Hít sâu một hơi.
Tên côn đồ tóc đỏ nghiến chặt hàm răng, sau vài phút do dự, cuối cùng chỉ có thể bất lực nói: “Tôi chọn giữ lại mạng, tôi chọn giữ lại mạng của nó!”
“Nếu thế thì phiền cậu tự ra tay đi!”
Diệp Thu thờ ơ nói.
“Tôi làm?”
Tên côn đồ tóc đỏ sửng sốt.
“Nếu không, cậu định để tôi làm chắc?”
Diệp Thu hỏi ngược lại.
“Để tôi làm, không dám phiền đến ngài!”
Tên côn đồ tóc đỏ cắn chặt răng, sau đó rút một con dao sắc bén từ trong túi áo ra, quay lại nhìn gã tóc vàng. . truyện teen hay
Thấy con dao trong tay tên côn đồ tóc đỏ.
Gã tóc vàng sợ tái cả mặt, vội vàng nói: “Anh ơi, anh định làm gì?”
“Em chính là em trai ruột của anh đấy, anh phải giúp em chứ!”
“Tao đang giúp mày đấy, tốt nhất là mày đừng có ngọ nguậy!”
Nét mặt tên côn đồ tóc đỏ trông rất khó coi, gã nói.
“Đừng… Đừng mà, em không muốn mất tay phải, anh ơi, cầu xin anh cứu em với!”
Gã tóc vàng sợ hãi khóc váng lên.
“Bây giờ anh đang cứu chú đây, không bỏ tay phải thì cái chú mất sẽ là mạng của chú đấy, đừng sợ, sau này anh sẽ chăm sóc chú cả đời!”
Tên côn đồ tóc đỏ hai mắt đỏ lên nói.
Sau đó, gã vẫy tay với đám đàn em, chỉ vào gã tóc vàng nói: “Giúp tao giữ chặt nó!”
Đám đàn em nghe xong, lập tức cùng tiến lên, đè chặt gã tóc vàng.
Trong đó, có hai người còn đè cứng tay phải gã tóc vàng lên đất.
Tên côn đồ tóc đỏ đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến chỗ gã tóc vàng, không cam tâm nói: “Em trai, muốn trách thì trách anh không có bản lĩnh, không bảo vệ được chú, chú nhịn một chút, sẽ qua rất nhanh thôi!”
“Em không muốn, em không muốn làm một kẻ tàn tật, anh ơi, em cầu xin anh!”
Gã tóc vàng sợ hãi tột độ, liều mạng xin tha.
Tuy nhiên đối mặt với điều này.
Tên côn đồ tóc đỏ cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu, sau đó đưa con dao sắc nhọn lên, hạ xuống.
Một tiếng “Phập” vang lên.
Con dao sắc bén nhẹ nhàng cắm vào cổ tay phải của gã tóc vàng, cắt lìa cả bàn tay phải của gã.
Trong khoảnh khắc.
Máu tươi bắn ra khắp nơi! “A!!!”
Tiếng kêu gào thảm thiết đến xé lòng xé dạ vang khắp cả quán ăn.
Phải biết là.
Mười ngón tay liền tim.
Mà loại cảm giác sống sờ sờ bị chặt xuống cả bàn tay phải này.
Phải nói là đau đớn cùng cực, tuyệt đối không phải thứ mà một người bình thường có thể nhẫn nhịn được.
Gã tóc vàng đau đến co giật cả người, sắc mặt trắng như tờ giấy, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Sau khi đau đớn gào hét.
Gã tóc vàng đau đến mức ngất luôn trên đất.
Cảnh tượng này.
Khiến những người xem trò xung quanh đều sốc nặng, sau lưng liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Hiển nhiên, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới được, mọi chuyện lại tiếp diễn thành tình trạng này.
Nhưng.
Lại không có ai đồng tình cho gã tóc vàng cả.
Vì đấy là do gã ngang ngược vô lý trước.
Sở dĩ có kết quả như vậy, cũng hoàn toàn là do gã tự chuốc lấy.
Hoàn toàn không đáng để đồng tình.
Thử nghĩ mà xem.
Nếu hôm nay Triệu Dĩnh không gặp được ba người Diệp Thu.
Thì sẽ có kết cục như thế nào?
E là cả đời cô đều bị huỷ hoại rồi.
Nên là, đây cũng là trừng phạt thích đáng đối với gã tóc vàng thôi.
Tên côn đồ tóc đỏ vẫy tay, ra hiệu cho đám đàn em mang gã tóc vàng và bàn tay bị đứt đi.
Làm xong tất cả.
Tên côn đồ tóc đỏ hít sâu một hơi, rồi mới quay lại nhìn Diệp Thu, nghiến răng hỏi: “Như thế, ngài đã hài lòng chưa?”
“Thế nào?”
Diệp Thu quay sang nhìn Âu Dương Hạo, thản nhiên nói.
“Biến!”
Âu Dương Hạo trừng tên côn đồ tóc đỏ, giọng điệu lạnh lẽo quát.
“Được… được, tôi biến ngay đây!”
Tên côn đồ tóc đỏ không dám chần chờ, vội vàng dẫn người rời khỏi quán ăn vặt.
Để lại ông chủ quán và đám người xem đang trong trạng thái kinh hãi đến ngu người.
Nói thật.
Bọn họ đã thấy tên côn đồ tóc đỏ ngang ngược rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy tên côn đồ tóc đỏ chịu thiệt lớn như thế, cuối cùng còn quắp đuôi xám xịt chạy mất nữa.
Điều này khiến ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thu lập tức trở nên kiêng kỵ và đầy cung kính.
Dù sao, người có thể khiến tên côn đồ tóc đỏ chịu thiệt thòi lớn như thế, còn không dám có bất kỳ hành động bất mãn nào.
Tuyệt đối không phải là người bình thường.
Tất nhiên bọn họ không dám đắc tội.
“Người xấu đã đi rồi, em không cần phải sợ nữa!”
Âu Dương Hạo quay lại, nhìn Triệu Dĩnh vẫn còn sợ đến run rẩy ở bên cạnh, dịu dàng nói.
“Đi… Đi thật rồi sao?”
Triệu Dĩnh lén lút ngẩng đầu lên liếc qua một vòng, sau khi chắc chắn không còn bóng dáng đám người gã tóc vàng nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa rồi chắc em sợ lắm đúng không?”
Âu Dương Hạo cười dịu dàng hỏi.
“Vâng!”
Triệu Dĩnh vẫn còn hơi hoảng hốt gật đầu.
Dù sao, cô lớn đến từng này, đây vẫn là lần đầu tiên cô trải qua chuyện như thế.
Tất nhiên sẽ tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng cô.
E là sau lần này, sau này, cô thậm chí còn không dám ra khỏi nhà một mình vào buổi tối nữa ấy chứ.
Âu Dương Hạo thấy Triệu Dĩnh như bé thỏ trắng bị kinh hãi quá mức, trong lòng anh ta cũng thấy đau đớn theo.
Anh ta nghĩ ngợi một chút, sau đó cầm chai bia lên, mở nắp chai đặt xuống trước mặt Triệu Dĩnh, cười nói: “Nào, em uống chút đi!”
“Dạ?”
Triệu Dĩnh sửng sốt, mặt khó hiểu nhìn Âu Dương Hạo.
“Em chưa nghe qua câu này sao, người ta nói, chất cồn có thể khiến kẻ hèn nhát thêm can đảm hơn, đương nhiên, anh không có ý bảo em là kẻ hèn nhát, ý của anh là, tối nay em uống say rồi thì đến ngày mai, sau khi tỉnh lại, em sẽ quên sạch chuyện xảy ra hôm nay, cũng sẽ không sợ hãi nữa!”
Âu Dương Hạo cười dịu dàng nói.
“Thật… Thật sao?”
Triệu Dĩnh nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, anh lừa em làm gì, trước đây lúc anh thất tình đều dùng cách này, uống say bí tỉ rồi, hôm sau làm một con người mới!”
Âu Dương Hạo gật đầu, cười rồi nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu cũng chỉ biết cạn lời, thầm nghĩ: Cậu thì có lúc nào mà thất tình chứ hả, rõ ràng là cậu đá người khác, sau đó uống say giả vờ mất trí nhớ thì có!!!
Nhưng những lời này.
Tất nhiên Diệp Thu sẽ không nói trước mặt Triệu Dĩnh.
Nếu không, chắc chắn Triệu Dĩnh sẽ coi Âu Dương Hạo là thằng đàn ông cặn bã cho xem.
Tuy sự thật là như thế.
Nhưng Diệp Thu tin, lần này Âu Dương Hạo nghiêm túc như thế, có thể đã thật sự phải lòng Triệu Dĩnh rồi.
Nếu hai người có thể ở bên nhau, vậy cũng tốt.
Để người làm lão đại như anh, đỡ phải suốt ngày phiền muộn vì chuyện cá nhân của Âu Dương Hạo.
“Tôi… Trước đây tôi chưa uống bia bao giờ!”
Triệu Dĩnh nhìn chai bia trước mặt, cũng hơi do dự.
“Dù là chuyện gì thì cũng đều phải có lần đầu, thử đi, đây là cách hay để quên đi phiền não đấy!”
Âu Dương Hạo cười, đoạn nói.
“Vậy… được!”
Triệu Dĩnh hít sâu một hơi để tiếp thêm can đảm, sau đó lấy hết dũng khí, cầm chai bia lên, ngẩng đầu uống.
Tuy nhiên, cô vừa uống được hai ngụm đã không ổn rồi.
Như cô đã nói, đây là lần đầu tiên cô uống bia.
Dù là bia thôi nhưng cô cũng không thích nghi kịp.