Mạc Côn hơi sửng sốt, lập tức vội vã gật đầu, xoay người tiến lên phía trước.
Chỉ một lúc sau, Mạc Côn đã ôm một cái bảng hiệu lớn quay trở về lôi đài.
Đó chính là bảng hiệu treo ngay ở trên cửa lớn của đạo trường, mặt trên viết sáu chữ thiếp vàng to - “Kanzaki Karatedo đệ nhất thế giới”, có thể nói là vô cùng kiêu ngạo và điên cuồng ngang ngược!
“Cậu Diệp, bảng hiệu!”
Mạc Côn cầm bảng hiệu đến đứng trước mặt Diệp Thu, nhìn anh, cung kính nói.
Cùng lúc đó, trong lòng ông ta vẫn luôn tự hỏi đột nhiên Diệp Thu muốn lấy cái bảng hiệu này làm gì chứ?
Không chỉ mỗi Mạc Côn mà tất cả mọi người có mặt ở đây lúc này đều cảm thấy rất ngờ vực.
Đúng lúc này, Diệp Thu đột nhiên một phát bắt được bảng hiệu, dùng sức quăng vào không trung.
Theo sát phía sau là cả người anh, anh nhảy lên từ trên mặt đất sau đó đạp một phát vào tấm bảng hiệu ở ngay giữa không trung.
“Răng rắc!”
Chỉ trong nháy mắt, khối gỗ to chế tạo thành bảng hiệu bị Diệp Thu đá tan thành mảnh vụn ngay tại chỗ, mảnh vỡ bay đầy trời, rơi rải rác đầy đất.
Nhìn một màn này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ngẩn cả người, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Sau khi nhảy xuống đất, Diệp Thu chỉnh sửa lại quần áo của bản thân một chút sau đó nhìn tất cả mọi người ở đây, từ tốn nói: “Võ thuật Trung Hoa đã được kế truyền nghìn năm, phong phú uyên thâm, nó là tinh thần dân tộc kế thừa của Trung Hoa chúng ta, trải qua cả trăm nghìn năm, tổ tiên vì con cháu Trung Hoa chúng ta mà giữ gìn bảo vệ! Các người có thể thích Karate, có thể thích các loại võ thuật khác, thế nhưng xin các người đừng vũ nhục võ thuật Trung Hoa! Càng đừng làm ra những chuyện thương tổn đến võ thuật Trung Hoa, tôi hi vọng các người không quên bản thân mình là một người Hoa!”
Những lời nói này của Diệp Thu, mặc dù giọng điệu bình thản nhưng lại có một sức cuốn hút độc đáo khiến cho người ta nghe xong chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
“Cậu Diệp nói thật hay, vỗ tay!”
Khuôn mặt Mạc Côn tràn đầy sự kích động, ông ta đứng tại chỗ vỗ tay nhưng nó cũng như một thế kêu gọi, chỉ trong nháy mắt đã đốt cháy bầu không khí toàn hiện trường.
Toàn bộ đạo trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền ngay lập tức, tất cả mọi người đều vỗ tay vì Diệp Thu.
Nhiệt huyết trong lòng bọn họ đều bị những lời nói vừa nãy của Diệp Thu đốt lên hoàn toàn! Kanzaki Thiên Minh ở bên trong vách tường nhìn thấy một màn này thì tức giận cắn chặt răng.
Vốn dĩ hôm nay là ngày anh ta tổ chức đại hội thu nhận đồ đệ, tất cả mọi chuyện đều đang được tiến hành rất thuận lợi thì tự nhiên Diệp Thu xuất hiện, làm cho mọi thứ đều thay đổi.
Không chỉ có anh ta bị đập mạnh vào vách tường, không thể chống đỡ nổi mà cả Matsushima Kazuki cũng bị đánh bại hoàn toàn.
Mà bây giờ, những người vốn dĩ vô cùng ngưỡng mộ Karate cũng đều bị Diệp Thu thay đổi tín ngưỡng.
Chỉ sợ sau này trên toàn bộ Giang Châu sẽ có rất ít người muốn học Karate! Điều này làm cho Kanzaki Thiên Minh tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra một búng máu ở ngay tại chỗ.
Đúng lúc này, Diệp Thu quay đầu lại nhìn về phía anh ta, từ tốn nói: “Kanzaki Thiên Minh, anh nghe kĩ cho tôi, từ nay về sau ở Giang Châu không cho phép bất kì một đạo trường Kanzaki Karate tiếp tục xuất hiện nữa, nếu không thì anh cứ mở một lần, tôi sẽ đập một lần!”
Mặc dù giọng điệu của Diệp Thu rất bình thản nhưng lại rất đáng tin.
Nghe vậy, sắc mặt Kanzaki Thiên Minh cũng biến đổi, anh ta chỉ có thể cắn răng, khuôn mặt tràn đầy sự không cam lòng nhưng vẫn phải nuốt những lời muốn nói xuống.
Hết cách rồi, đánh cũng không đánh lại, chỉ có thể tạm thời nhận thua thôi, thế nhưng cứ như vậy mà muốn giảng hòa với anh thì Kanzaki Thiên Minh không thể làm được! Kanzaki Thiên Minh xin thề ở trong lòng, nếu như không thể báo được thù này thì anh ta thề không làm người!
Trên khán đài, Dương Hạo nhìn mọi người lúc này đều chú ý đến Diệp Thu thì hai hàm răng cắn chặt, nghiến đến vang ra tiếng ken két.
Vốn dĩ cậu ta muốn nhìn thấy Diệp Thu bị Kanzaki Thiên Minh hung hăng chỉnh đốn không ngừng, sau đó phải quỳ xuống đất xin tha. Nếu như vậy thì cậu ta cũng muốn mượn cơ hội tốt này trút một ít tức giận của bản thân ở KTV lần trước.
Nhưng bây giờ thì sao chứ?
Diệp Thu không chỉ không có việc gì, ngược lại cái tên to xác kia cũng vỗ tay nhiệt liệt cho anh, điều này khiến cho trong lòng Dương Hạo vô cùng căm hận! Cậu ta hận không thể xông ra khỏi chỗ, hung hăng cắn cho Diệp Thu hai cái.
Nhưng cậu ta cũng biết mình đánh không lại Diệp Thu cho nên chỉ có thể trốn ở góc tối trên khán đài, dùng ánh mắt ngập tràn oán hận của bản thân, gắt gao trừng mắt nhìn Diệp Thu.
Đúng lúc này, Giang Thi Kỳ nhìn về phía Dương Hạo, nhếch miệng nở một nụ cười giễu cợt, châm chọc nói: “Dương Hạo, nếu như mình nhớ không nhầm thì hình như hai người chúng ta có đánh cược với nhau đúng không? Mình nhớ rằng người nào đó cũng đã nói nếu anh rể mình thắng thì sẽ quỳ xuống gọi anh rể mình là ông nội ở trước mặt mọi người! Bây giờ cậu nên thực hiện vụ đánh cược đi!”
“Hừ, muốn để mình quỳ xuống trước mặt Diệp Thu sao? Kiếp sau đi!”
Dương Hạo hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không phục nói.
“Làm sao vậy? Cậu đây là chuẩn bị có ý đồ chơi xấu, muốn đổi ý à?”
Đôi mày thanh tú của Giang Thi Kỳ chợt nhíu, cô ấy lạnh giọng hỏi.
“Mình chính là muốn đổi ý chơi xấu đấy, cậu định bắt mình làm như thế nào?”
Dương Hạo mặt dày mày dạn, vô cùng không biết xấu hổ mà nói.
Cậu ta đứng dậy ngay lập tức, rời khỏi khán đài, bước nhanh về phía cửa lớn.
Vương Triết cũng vội vàng đi theo.
Nhìn thấy dáng vẻ kia, rõ ràng là có ý định bỏ của chạy lấy người mà!
“Dương Hạo, cậu thật sự là không biết xấu hổ!”
Đôi mắt đẹp của Giang Thi Kỳ trợn lên, giận dữ nhìn bóng lưng của Dương Hạo, cắn chặt răng.
Cô ấy đã gặp qua rất nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như Dương Hạo.
Quả thực là thể hiện rõ ràng bốn chữ “không biết xấu hổ” đến cực hạn.
“Được rồi, Thi Kỳ, những người như cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi, cậu cứ chờ xem!”
Lưu Tuệ vỗ vai Giang Thi Kỳ, động viên nói.
Mà cô ta vừa nói xong những lời này thì ở ngoài cửa lớn, Dương Hạo và Vương Triết vừa rời khỏi đạo trường, đang chuẩn bị bước nhanh về chỗ đỗ xe của mình thì đúng lúc này có một chiếc xe Van màu xám đột nhiên chạy như bay đến bên trái hai người bọn họ.
Cũng không biết rằng có phải phanh của xe Van hỏng rồi hay không mà cảm giác nó không hề giảm tốc độ, lao thẳng đến chỗ hai người bọn họ.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Dương Hạo và Vương Triết bị chiếc xe Van đâm trúng, bay ra ngoài.
Bay một phát khoảng chừng mười mấy mét.
Sau khi rơi xuống đất, hai người họ trực tiếp ngất đi.
Với tốc độ của chiếc xe Van kia, còn cả khoảng cách và chiều cao mà hai người bay ra, thì cho dù bây giờ hai người bọn họ bất tử, ít nhất toàn thân cũng bị vỡ nát, gãy xương, thậm chí còn phải sống cuộc đời của người thực vật! Nhìn một màn này đột nhiên xảy ra cửa ngay cửa ra vào đạo trường, khán giả bên trong cũng đều ngây người, đầu óc mơ hồ, căn bản là không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có Giang Thi Kỳ và Lưu Tuệ là hiểu rõ. Điều này khiến cho cả hai cô gái đều sửng sốt, hai người lập tức nhìn nhau, trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.
Cái gì gọi là báo ứng?
Đây chính là báo ứng đó! Nên biết rằng, lúc đánh cược Dương Hạo cũng từng thề độc rằng nếu ai thua mà đổi ý thì đi ra ngoài sẽ bị xe đâm cho thành người thực vật.
Mà vừa nãy chính Dương Hạo đã chơi xấu, đổi ý.
Kết quả là cậu ta vừa ra khỏi cửa đã bị xe đâm ngay lập tức.
Còn về phần Vương Triết, cậu ta hoàn toàn bất động!
Không thể không nói rằng báo ứng này thật sự đến quá nhanh, quá đúng lúc! Diệp Thu nhìn một màn ở bên ngoài này cũng phải nhíu mày.
Anh không nhìn kỹ được hai người bị đâm bay ra ngoài kia, chẳng qua cũng cảm thấy có chút quen thuộc.
Nhưng mà việc này không liên quan gì đến anh nên anh cũng lười suy nghĩ nhiều.
Anh dặn dò Mạc Côn tranh thủ sắp xếp thời gian rồi đưa ba người Hà Điền đi bệnh viện chữa thương.
Rồi anh trực tiếp đi ra bên ngoài đạo trường…