"Rất tốt!"
Quách Dương cười lạnh gật đầu, đang chuẩn bị bắt đầu.
"Đừng vội, nếu ông chữa không khỏi thì sao?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
"Cậu nói đi, tôi đều đáp ứng cậu hết!"
Quách Dương rất tự tin nói.
"Ông phải ra hành lang ngoài kia, trước mặt tất cả bác sĩ và người bệnh, hộ to ba tiếng tôi là lang băm, ông có đồng ý không?"
Diệp Thu thản nhiên hỏi.
"Không thành vấn đề!"
Quách Dương cực kỳ chắc chắn gật đầu.
Đối với y thuật của mình, ông ta rất có lòng tin.
Ngay sau đó ông ta cũng không nhiều lời nữa, hít sâu một hơi, liền chuẩn bị bắt đầu tiến hành châm cứu cho mẹ của Hà Tình Tình.
Vào giờ phút này.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng bệnh đều tập trung trên người Quách Dương.
Không thể không nói.
Quách Dương vẫn có chút tài năng.
Bất luận là mức độ chuẩn xác và độ mạnh yếu của châm rơi, đều vừa đúng.
Nếu như người châm cứu không có một trình độ nhất định, thì cơ bản là không thể làm được! Mà đây, cũng là điều mà Quách Dương dựa vào và chắc chắn.
Nhưng mà.
Quách Dương sai là sai ở chỗ ông ta quá tự tin vào thuật châm cứu của mình, cho nên dẫn đến tự phụ.
Trước khi châm cứu cho Diêu Tĩnh, ông ta thậm chí còn không tự mình kiểm tra tình trạng bệnh của Diêu Tĩnh.
Chỉ vì đánh cược với Diệp Thu, thể hiện y thuật của mình cao siêu, liền trực tiếp hạ châm.
Đây chính là điều tối kỵ của y đạo.
Chính như cái gọi là bốc thuốc đúng bệnh, châm cứu cũng thế.
Dưới tình huống chưa xác định nguyên nhân sinh bệnh của Diêu Tĩnh rốt cuộc là gì.
Ông ta đã trực tiếp châm cứu cho Diêu Tĩnh, làm vậy không những không cứu được Diêu Tĩnh mà ngược lại sẽ hại Diêu Tĩnh! Tất nhiên, Diệp Thu sẽ không trơ mắt nhìn Diêu Tĩnh xảy ra chuyện.
Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, một khi Diêu Tĩnh có nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì anh sẽ lập tức ra tay! Chẳng mấy chốc.
Ngân châm trong tay Quách Dương chỉ còn lại một cây cuối cùng.
Chỉ cần một cây châm này châm xuống, vậy thì châm cứu mà ông ta làm sẽ hoàn toàn thành hình.
Quách Dương thở phào một hơi, xoa xoa mồ hôi hột trên trán, sau đó nhìn mọi người, vẻ mặt đắc ý nói: "Chỉ cần cây châm này hạ xuống, trong vòng một phút, Diêu nữ sĩ chắc chắn sẽ tỉnh lại, hơn nữa bệnh của bà ấy cũng khỏi hoàn toàn!"
"Giáo sư Quách vất vả rồi!"
Chủ nhiệm Lưu nhanh chóng nịt nạt nói.
"Cứu sống người bệnh, chính là sứ mệnh của thầy thuốc, không vất vả không vất vả!"
Quách Dương rất là văn vẻ khoát tay, sau đó nhìn sang Diệp Thu, cười lạnh nói: "Dã chiêu số, cậu chuẩn bị mà xin lỗi tôi đi!"
Nói xong.
Quách Dương không nói hai lời, trực tiếp cắm cây châm cuối cùng lên bụng của Diêu Tĩnh.
Châm pháp thành hình! Nhất thời.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều tập trung lên người Diêu Tĩnh.
Có người còn bắt đầu lấy đồng hồ đếm ngược thời gian.
Còn Hà Tình Tình, lúc này cô cũng cực kỳ khẩn trương, bàn tay nhỏ nắm chặt.
Cô cũng rất mong chờ lúc này mẹ mình có thể tỉnh lại.
Ước chừng đến khoảng giây thứ năm mươi.
Diêu Tĩnh vốn nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở mắt, hơn nữa trực tiếp ngồi dậy từ trên giường.
Thấy một màn này.
Mọi người đều kinh ngạc.
"Giáo sư Quách thật sự là thần y hiện đại a, y thuật này thật là thần kỳ, mọi người Vỗ tay cho giáo sư Quách nào!".
Chủ nhiệm Lưu nhanh chóng vuốt mông ngựa, hơn nữa còn đi đầu vỗ tay.
Các bác sĩ và y tá còn lại thấy vậy, khuôn mặt cũng đầy sùng bái, sôi nổi vỗ tay theo.
"Bốp bốp bốp!"
Nghe thấy những tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Vẻ đắc ý trên mặt Quách Dương nhất thời càng tăng.