"Ồ, thế sao?"
Diệp Thu nghiền ngẫm cười, sau đó khuôn mặt anh thoáng cái lạnh xuống, lạnh giọng nói: "Nói đi, rốt cuộc là ai phải anh tới?"
Thu Khải Toàn sửng sốt, sắc mặt cứ chuyển rồi chuyển, chột dạ nói: "Hôm qua cậu đùa bỡn tôi, cho nên tôi muốn giáo huấn cậu, không liên quan đến người khác!"
"Thật sao?"
Diệp Thu híp mắt, vẻ mặt chế nhạo nói: "Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi cẩn thận suy nghĩ lại, thì trước đó hai chúng ta mặt đối mặt, rõ ràng anh còn chưa biết người mà anh phải đối phó là tôi, nếu không thì vừa nãy anh cũng sẽ không ngạc nhiên như vậy. Rõ ràng là có người sai khiến anh! Nói đi, người đó là ai?"
"Tôi... Tôi không hiểu cậu đang nói gì, ai gì chứ?
Chính tôi muốn giáo huấn cậu!"
Mặt Thu Khải Toàn biến sắc, rõ ràng là hơi hoảng hốt, thế mà vẫn cứng miệng.
"Xem ra anh cứ thích giả vờ hồ đồ a!"
Trong mắt Diệp Thu lóe ra một tia hàn quang, đi lên dẫm vào bắp chân của Thu Khải Toàn.
"Răng rắc!"
Tiếng xương cốt nứt ra vang lên trong trẻo.
Sắc mặt Thu Khải Toàn vặn vẹo, tiếp sau đó là tiếng gào khóc thảm thiết vang lên.
"Nói hay không nói?"
Lực đạo dưới chân Diệp Thu càng ngày càng lớn.
"Nói, tôi nói!"
Thật sự là Thu Khải Toàn không chịu nổi nỗi đau đớn này, vội vàng nói thật.
Thấy thế.
Diệp Thu mới bỏ chân mình ra, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là anh nói hết những điều mà anh biết ra, nếu không tôi mà dẫm chân lên lần nữa thì cái chân này của anh có lẽ phải cắt đi đấy!"
Thu Khải Toàn sợ đến nỗi mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Là cậu của tôi, là cậu của tôi bảo tôi giáo huấn cậu, còn nói tốt nhất là có thể đổ cứt đái lên người cậu, để cậu tởm một trận. Vì thế tôi mới làm theo!"
"Cậu của anh?
Chính là người mà lúc nãy anh nói là giám đốc bộ phận nhân sự hả?"
Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.
"Đúng thế, chính là ông ấy. Ông ấy bỗng nhiên nói với tôi, còn bảo nếu tôi làm tốt chuyện này, ông ấy sẽ cất nhắc tôi lên làm quản lý bộ phận bảo an, cho nên tôi liền gọi theo mấy anh em bên ngoài vào, nào ngờ cậu lại mạnh như vậy. Sớm biết thế này thì nói gì tôi cũng không đồng ý!".
Thu Khải Toàn vội vàng gật đầu, nói với vẻ mặt hối hận.
"Cái này hơi kỳ lạ đấy!"
Diệp Thu nhíu mày, trong mắt xoẹt qua một tia nghi hoặc.
Bởi vì anh vừa đến công ty được một ngày, nếu nói là gây thù chuốc oán thì chỉ có Với mỗi một giám đốc bộ phận kinh doanh Lý Soái thôi.
Còn cái người gọi là giám đốc bộ phận nhân sự kia, đến mặt anh còn còn chưa gặp.
Vì sao ông ta muốn phái người xử lý mình nhỉ?
Chẳng nhẽ sau lưng còn có một người khác nữa?
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu cũng không hỏi tiếp nữa, bởi vì anh biết Thu Khải Toàn không biết nhiều.
Muốn biết chân tướng, trừ phi là đi hỏi cậu của anh ta! Vì thế, Diệp Thu dứt khoát không tốn thời gian ở lại đây nữa, đi vào một phòng đi tè rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc đi ngang qua mấy tên côn đồ đó.
Diệp Thu nhấc chân, cọ đế giày của mình lên người một tên côn đồ trong số đó.
Dù sao thì vừa nãy anh đã dẫm lên Thu Khải Toàn, mà trên người Thu Khải Toàn toàn là cứt.
Vì vậy đế giày anh cũng dính vào một ít.
Cọ một cái, là sạch đế giày.
....Đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Diệp Thu đi tới canteen ăn cơm, sau đó trở về bộ phận kinh doanh.
Đến quá trưa.
Diệp Thu ngồi trước bàn làm việc, làm quen với việc làm thế nào để làm một nhân viên kinh doanh tốt.
Trong thời gian này, Lý Soái có đi qua bàn làm việc của anh một lần.
Lúc anh ta nhìn Diệp Thu, có lóe ra một tia sắc bén, sau đó nhanh chóng chuyển tầm mắt.
Thấy vậy, khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch.
Anh biết, cái kẻ này chắc là lại bị nghẹn cái gì trong bụng rồi.
Nhưng Diệp Thu cũng chẳng quan tâm.
So với Lý Soái thể hiện ra mặt thì giám đốc bộ phận nhân sự ngấm ngầm sau lưng kia mới cần phải chú ý.
Dù sao thì ông ta trốn trong tối, sau lưng rất có thể có người sai khiến.
Giống như hôm nay vậy, thình lình tới một trận.