"Cho nên cô cứ thế mà xông thẳng vào?
Hàn Tiêu Tiêu, tôi nói lại cho cô một lần nữa. Trước khi chưa có chứng cứ xác thực, không được xưng hô với Diệp tiên sinh như vậy, chúng ta là cảnh sát, không chỉ cần làm việc theo pháp luật, hễ việc gì cũng phải giảng chứng cứ!"
Triệu Khôn Sơn nghiêm khắc nói.
Ông ta ở giờ phút này cùng với lúc rót trà cho Diệp Thu, quả thực là tưởng như hai người.
"Cục trưởng, tất cả chứng cứ đều bị anh ta xóa sạch rồi!"
Hàn Tiêu Tiêu chỉ vào Diệp Thu, cắn chặt răng nói.
"Vậy sao?
Cô dựa vào đầu nói là Diệp tiên sinh, chứng cứ của cô đâu?"
Triệu Khôn Sơn trầm giọng hỏi.
"Tôi...tôi không có!"
Hàn Tiêu Tiêu cúi thấp đầu, rõ ràng là không chắc chắn.
Bởi vì hết thảy đều chỉ là phán đoán của cô, còn chưa tìm được chứng cứ xác định để chứng minh là Diệp Thu làm.
"Thế thì đừng có tùy tiện vụ tội!"
Triệu Khôn Sơn trừng mắt nhìn Hàn Tiêu Tiêu một cái, sau đó ánh mắt hơi chuyển, thử khuyên giải: "Nếu cô không tìm được chứng cứ để chứng minh Diệp tiên sinh tham gia vào trận đánh nhau, lại không tìm được chứng cứ chứng minh Diệp tiên sinh tiêu hủy video, tôi thấy chi bằng, hãy thả Diệp tiên sinh ra đi!"
"Không được!"
Vừa nhắc tới chuyện này, thái độ của Hàn Tiêu Tiêu nháy mắt trở nên cương quyết, cắn chặt răng nói: "Tôi đã nói là, trong vòng hai mươi bốn giờ, nếu tôi không tra được chứng cứ liên quan, thì ông cứ việc thả người, nếu không ai dám thả người tôi sẽ bắt kẻ đó!"
"Cô!".
Triệu Khôn Sơn tức đến nỗi hai mắt trợn lên.
"Tôi đi thu thập chứng cứ!"
Hàn Tiêu Tiêu cũng không nhiều lời với Triệu Côn Sơn, trực tiếp xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Lúc đi đến cửa phòng.
Hàn Tiêu Tiêu quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Diệp Thu, anh ngàn vạn lần đừng để tôi tìm được chứng cứ anh tiêu hủy video ghi hình. Nếu không anh cứ đợi mà ở cả đời sau trong ngục giam đi!"
Nói xong,
Hàn Tiêu Tiêu hung hăng đẩy cửa rời đi.
"Đây...haiz, đúng là vô pháp vô thiên!"
Triệu Khôn Sơn tức giận thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Diệp Thu, gương mặt áy náy nói: "Diệp tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không trị được cô nhóc này, hay là thế này đi, ngài hạ mình ở phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một tối, tối nay, sáng mai thời gian đến, tôi sẽ đích thân tiễn ngài rời đi, đến lúc đó ai ngăn cũng vô dụng!"
"Hàn Tiêu Tiêu này, bối cảnh chắc không nhỏ nhỏ?"
Sắc mặt Diệp Thu bình tĩnh nhấp một ngụm trà, mỉm cười hỏi.
"Ay, đừng nhắc nữa, ba cô ta là người đứng đầu trong thành phố!"
Triệu Khôn Sơn cười khổ nói.
"Tôi bảo mà, chẳng trách ông hết cách với cô ta!"
Diệp Thu mỉm cười nói.
"Cho nên a, vẫn mong Diệp tiên sinh hiểu cho chỗ khó của tôi, hạ mình nghỉ ở chỗ tôi một đêm. Tôi nhất định sẽ chiêu đãi đồ ăn ngon!"
Vẻ mặt Triệu Khôn Sơn bất đắc dĩ cầu khẩn.
Diệp Thu suy nghĩ một lát, dù sao thì về nhà cũng không có chuyện gì, ở đây còn có người lo cơm, anh liền gật đầu, thản nhiên nói: "Được rồi, thế nể mặt ông vậy!"