Cục trưởng nghe vậy, sắc mặt nháy mắt biến đổi, vội vàng nói: "Bộ trưởng Hậu, tôi đã hiểu rồi, trong vòng mười phút, tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện!"
Đầu dây bên kia nghe vậy, trực tiếp cúp máy.
LP
Cục trưởng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ nói: "Triệu Khôn Sơn ơi là Triệu Khôn Sơn, cậu đúng là có thể chọc phiền toái cho tôi a!"
Ngay sau đó, cục trưởng nhanh chóng bấm số điện thoại của cục trưởng cục cảnh sát Giang Châu, Triệu Khôn Sơn... Cục cảnh sát thành phố Giang Châu, bên trong phòng thẩm vấn.
"Phanh!"
Bất ngờ có một tiếng vang thật lớn.
Cánh cửa phòng thẩm vấn bị người từ bên ngoài đạp một cước văng ra.
Hàn Tiêu Tiêu phẫn nộ xông vào, đi thẳng đến trước mặt Diệp Thu, nắm cổ áo Diệp Thu, tức giận quát: "Diệp Thu, anh nói, có phải là anh làm trò quỷ không, tại sao tất cả video dự bị của cục cảnh sát đều biến thành chó Husky hết rồi!"
"Phốc!"
Diệp Thu không nhịn được, bật cười ra tiếng ngay tại chỗ.
"Anh cười cái gì mà cười, tôi đang thẩm vấn anh, anh nghiêm túc cho tôi!"
Hàn Tiêu Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.
"Hàn cảnh quan, cô không thấy câu hỏi của cô rất buồn cười sao?
Người tôi bị còng ở đây, xin hỏi, làm sao mà tôi đi đổi tất cả video của cảnh cục các cô thành chó Husky được?"
Diệp Thu bĩu môi, vẻ mặt châm chọc hỏi.
Hàn Tiêu Tiêu cũng ngẩn ra, bởi vì xác thực là không có khả năng này.
Nhưng không biết vì sao, cô cứ cảm thấy Diệp Thu khả nghi! Những chuyện này thực sự rất kỳ quái.
Cô vừa mới bắt Diệp Thu vào, đầu tiên là video giám sát trong điện thoại bị tráo.
Hiện tại tất cả video dự bị của cảnh cục đều bị tráo.
Chuyện này làm cho Hàn Tiêu Tiêu khó mà không nghi ngờ Diệp Thu.
Chỉ thấy Hàn Tiêu Tiêu nhướng mày, trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng hỏi: "Tôi hỏi lại anh lần cuối, chuyện này rốt cuộc có liên quan đến anh hay không?"
"Không có, tôi không biết gì hết, cũng không làm gì hết!"
Diệp Thu vô tội nói.
"Được, anh không chịu thừa nhận đúng không?
Tôi có cách làm anh thừa nhận!"
Khuôn mặt Hàn Tiêu Tiêu phát lạnh, một tay nắm lấy cổ áo Diệp Thu, tay còn lại nắm thành nắm đấm.
Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là muốn đánh Diệp Thu.
"Sao nào, cô còn muốn nghiêm hìn bức cung không thành?"
Diệp Thu híp mắt hỏi.
"Hôm nay tôi nghiêm hình bức cung đấy!"
Khuôn mặt nhỏ của Hàn Tiêu Tiêu phát lạnh, trực tiếp vung nắm đấm muốn đánh vào mặt Diệp Thu.
Thấy vậy.
Sắc mặt Diệp Thu trầm xuống, sau đó chuẩn bị mạnh mẽ thoát ra khỏi còng tay, giành trước chế phục Hàn Tiêu Tiêu.
Dù sao thì anh còn phải giữ cái khuôn mặt này, để bà xã Lâm Thanh Nhã của mình từ từ yêu anh nữa.
Nếu để Hàn Tiêu Tiêu đánh hỏng rồi, thế sau này phải làm sao?
Nhưng mà, ngay khi hai tay Diệp Thu chuẩn bị phát lực, mạnh mẽ xé đứt còng tay.
"Loảng xoảng!"
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn.
cửa sắt của phòng thẩm vấn bất ngờ bị người ở bên ngoài một cước đá văng.
Một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp, mặc cảnh phục đầu đầy mồ hôi xông vào.
Sau khi ông ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thẩm vấn, mặt ông ta biến sắc, vội vàng hét lớn: "Hàn Tiêu Tiêu, cô dừng tay cho tôi!"
Nghe tiếng.