Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
"Sư phụ, không phải là ngài định nói, người đó chính là cái tên học tập hoang dã này đấy chứ?"


Quách Dương nhìn Diệp Thu một cái, ông ta có chút không dám tin hỏi.


Thế nhưng.


Cát Hồng Viễn vừa nghe thấy lời ấy, sắc mặt lập tức trầm xuống, giơ chân lên hung hăng đạp vào mông Quách Dương một cái, lạnh giọng quát: "Đồ hỗn láo, còn nói năng lỗ mãng nữa thì lão phu sẽ phế ngươi, còn không mau quỳ xuống, gọi sự gia!"



"A?"


Quách Dương sửng sốt không hiểu gì.


Gọi sự gia?


Người học theo kiểu hoang dã tuổi còn trẻ này?


Sư phụ bảo mình gọi cậu ta là sự gia, thể cậu ta chẳng phải là sư phụ mình. Vừa nghĩ tới đây.


Quách Dương không nhịn được run rẩy, sắc mặt thoáng cái đã cực kỳ khó coi.


"Đồ khốn, nếu cậu còn không quỳ xuống, lão phu lập tức trục xuất cậu khỏi




sư môn!"


Cát Hồng Viễn hung hăng trừng mắt liếc Quách Dương một cái, tức giận nói.


Nghe vậy.


Sắc mặt Quách Dương đại biến, cũng không dám do dự nữa, hai chân mềm nhũn, bùm bụp một tiếng quỳ xuống với Diệp Thu, run rẩy nói: "sư...Sự gia!"


Cùng lúc đó.


Cát Hồng Viễn cũng ôm quyền, cúi người thật sâu trước Diệp Thu, cung kính nói: "Ngu đồ Cát Hồng Viễn, ra mắt ân sư!"


Lời này vừa nói ra.


Mọi người ở đây nháy mắt khiếp sợ, một đám người nhìn về phía Diệp Thu, tròng mắt mở tròn xoe.


Ân sư?


Chàng trai trẻ này lại là sư phụ của thần y Cát Hồng Viễn! Thế thì cậu ta phải lợi hại cỡ nào chứ?


Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều không bình tĩnh được. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu lại càng giống như nhìn thấy thần vậy! Cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ của mọi người.


Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười.


Lão gia hỏa Cát Hồng Viễn này, còn vạch trần thân phận của mình nữa chứ.


Bất quá việc này chẳng sao cả.


Dù sao thì lát nữa mình chữa bệnh cho mẹ của Hà Tình Tình, khó tránh khỏi cũng sẽ bại lộ.


KC


Còn bây giờ có Cát Hồng Viễn ở đây, ngược lại anh bớt được không ít phiền toái.


Tối thiểu thì lúc mình ra tay, sẽ không có người quấy rầy.


Nghĩ tới đây.


Diệp Thu khoát tay, bình thản nói: "Được rồi, đứng lên đi!"


"Cảm ơn ân sư!".


Cát Hồng Viễn vội vàng cảm kích nói, sau đó lúc này mới dám đứng thẳng người.


Mà Quách Dương thấy vậy, cũng muốn đứng lên khỏi mặt đất.


Nhưng ông ta còn chưa kịp nhích người.


Cát Hồng Viễn đã hung hăng trừng mắt nhìn Quach Dương một cái, lạnh giọng nói: "Sự gia cậu chưa cho cậu đứng lên, cậu cứ quỳ ở đó cho tôi, dám nhích nhích một tí, lão phu không tha cho cậu!"


"Vâng...Vâng!"


Quách Dương sợ tới mức vội vàng gật đầu, không dám có bất kỳ ý kiến gì.


Sau đó, Cát Hồng Viễn trực tiếp đi qua chỗ Diệp Thu, nhìn Diệp Thu, vẻ mặt kích động nói: "Sư phụ, làn trước ở Lâm gia vội vội vàng vàng từ biệt, không ngờ hôm nay lại gặp được ở chỗ này, chúng ta thật là có duyên a!"


"Lúc ở nhà họ Lâm, đều dựa vào ông hỗ trợ giải vây!"


Diệp Thu nhếch miệng cười nói.


"Nên làm, nên làm mà, đây đều là việc mà ngu đồ nên làm!"





20220321234508-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK