Cô ta vừa nói ra câu này.
Không ít cô gái ở đây đều nhìn Lâm Thanh Nhã với ánh mắt ngưỡng mộ.
Capucci chớp thời cơ, lập tức đẩy bức tranh tới trước mặt Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói: "Lâm nữ sĩ, mong cô nhận nó!"
Nói xong, Capucci cố ý liếc mắt nhìn về phía Diệp Thu, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Như là đang nói: Tôi tiện tay vẽ một bức phác họa cho Lâm Thanh Nhã cũng có thể được gọi giá lên đến một trăm vạn, một tiểu bạch kiểm như cậu có thể cho Lâm Thanh Nhã cái gì chứ?
Cậu không thấy xấu hổ à?
Cảm nhận được ánh mắt khiêu khích của Capucci.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, lặng lặng nhìn vở tuồng mà Capucci tự biên tự diễn.
Anh của giờ phút này, anh đã nhìn thấy tất cả từ lâu rồi.
"Capucci tiên sinh, bức tranh này quá quý giá, vô công bất thụ lộc, nếu tôi mà nhận bức tranh này thì lòng tôi sẽ bất an, anh hãy thu lại đi!"
Lâm Thanh Nhã nhìn bức phác họa trước mặt, vội vàng xua tay.
"Lâm nữ sĩ nói gì vậy, chỉ là một bức phác họa mà thôi, có gì giá giả cơ chứ?
Nếu Lâm nữ sĩ thích, thì nó sẽ có giá nghìn vàng với tôi. Nếu Lâm nữ sĩ không thích, thì nó không đáng một xu, lát nữa tôi sẽ xé nó đi. Không biết Lâm nữ sĩ có thích hay không?"
Capucci nhìn Lâm Thanh Nhã, mỉm cười hỏi.
"Tất nhiên là thích, nhưng cái này...quả thực là hơi đắt tiền!"
Lâm Thanh Nhã hơi ngượng ngùng, nói.
"Chỉ cần Lâm nữ sĩ thích, thì cô hãy nhận đi. Đây là tấm lòng của tôi, mong Lâm nữ sĩ đừng từ chối nữa!"
Capucci kiên trì nói.
Nếu Capucci đã nói như vậy rồi.
Tất nhiên Lâm Thanh Nhã cũng không tiện từ chối tiếp nữa, cô đành mỉm cười gật đầu: "Đã như vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh, thể tôi nhận đây!"
“Như này mới phải chứ!"
Capucci nhếch miệng cười, anh ta nghĩ kế hoạch tán gái của mình sắp thành công rồi.
Hơn nữa còn tán bà xã của Diệp Thu ngay trước mặt Diệp Thu nữa.
Điều này làm cho anh ta nghĩ nghĩ trong lòng thôi đã thấy kích động.
Lâm Thanh Nhã tỉ mỉ thưởng thức bức phác họa này một lượt, trong lòng cô thích thật, sau đó quay đầu nhìn Diệp Thu ở bên cạnh vẫn không nói gì, cô hỏi: "Diệp Thu, anh thấy bức phác họa mà Capucci tiên sinh tặng tôi thế nào?"
“Đưa anh nhìn kỹ nào!"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó anh đang sắp vươn tay sắp cầm được bức tranh trước mặt Lâm Thanh Nhã.
Thì đúng lúc này.
Cũng không biết là cố tình hay không cẩn thận.
Cánh tay anh đụng phải một tách cà phê đặt ở bên cạnh.
Nhất thời, tách cà phế liền đổ ra bàn.
Còn cà phê bên trong thì đổ hết lên bức phác họa kia...
Rất không khéo là.
Bức phác họa này là bức tranh Capucci vừa mới về ngày hôm nay, vẽ xong thì mang đến
luôn.
Chưa dán vách cũng chưa lồng vào trong khung tranh.
Chỉ là một bức giấy thôi.
Cho nên trong nháy mắt, tách cà phê thấm vào bức tranh.
Bức tranh này, đã bị hủy rồi.
Nhìn cảnh này.
Nhất thời, mọi người đều sững sờ.
Nhà hàng lập tức lâm vào một trận yên tĩnh như chết.
"A!!!"
Khoảng nửa phút sau.
Trong nhà hàng vang lên tiếng hét phẫn nộ của Capucci.
Capucci nhìn chòng chọc vào Diệp Thu, hai mắt như sắp phun ra lửa, tức giận quát: "Diệp Thu, anh đã làm gì vậy?
Anh có biết là anh đã làm gì không?
Anh đã hủy bức tranh của tôi! Anh có biết bức tranh này trị giá bao nhiêu tiền không?
Một trăm vạn! Bán anh đi cũng không đến được!"
"Capucci tiên sinh, anh đừng kích động!"
Lâm Thanh Nhã vội vàng trấn an, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Diệp Thu, sao anh lại không cẩn thận như vậy!"
"Không cẩn thận gì chứ, tôi thấy anh ta cố ý thì có!"
Capucci trừng mắt nhìn Diệp Thu, cắn răng tức giận nói: "Chắc chắn là anh đố kỵ với tài hoa của tôi, anh đố kỵ tối vẽ cho Lâm nữ sĩ một bức thần tác vô cùng hoàn mỹ, chắc chắn là anh đố kỵ, cho nên mới cố ý làm hỏng bức tranh của tôi, có đúng không?"
"Đố kỵ anh?"
Diệp Thu lắc đầu cười một cái, thản nhiên nói: "Thật ngại quá, anh còn chưa có tư cách đó!"
"Anh nói cái gì?"
Capucci trợn tròn mắt, trong mắt lóe ra lửa giận: "Có giỏi thì anh nói lại một lần nữa cho tôi! Anh chẳng qua chỉ là một tiểu bạch kiểm được bao nuôi, dựa vào cái gì mà nói tôi không có tư cách?
Thứ phế vật như anh, có biết tôi là ai không?