Một bức phác họa mà anh đòi tôi mười triệu tệ?
Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?"
Capucci trừng sắp lòi cả mắt ta, phẫn nộ nói.
"Lúc trước là anh đã nói, chỉ cần tranh của tôi đẹp hơn tranh của anh, mặc kệ tôi ra giá bao nhiêu, anh đều mua, sao nào?
Trước mặt nhiều người như này, anh muốn nuốt lời hả?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt trêu tức hỏi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Capucci.
Cảm nhận được ánh mắt quái dị của mọi người.
Sắc mặt Capucci hết trắng lại đen, anh ta cắn chặt răng, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen từ trong túi áo, đập lên trên bàn, vẻ mặt xót xa nói: "Số tiền trong tấm thẻ này đổi ra đủ mười triệu tệ, mật mã là sáu số cuối, anh....Anh cầm đi!"
Lúc nói câu này.
Capucci đang rỉ máu trong tim.
Đó là mười triệu tệ đấy.
Cho dù là anh ta thì cũng phải gom góp rất lâu đấy.
Thế mà bây giờ phải đưa hết cho Diệp Thu.
Anh ta tiếc chết đi được.
Bây giờ anh ta đã hối hận đến xanh cả ruột rồi.
Sớm biết thế này, cho dù có đánh chết, anh ta cũng không nói như thế nữa.
Vốn muốn tỏ ra ngầu một tí.
Giờ thì hay rồi, ngầu không thấy đâu, còn bỏ đi mười triệu tệ.
Capucci nghĩ thôi đã muốn hộc máu rồi! Diệp Thu nhấc tay cầm tấm thẻ đen, nhìn một cái sau đó quăng đến tay Lâm Thanh Nhã, cười nói: "Này, bã xã, đây là tiền tiêu vặt của em!"
Nghe thấy lời này.
Đừng nói là Lâm Thanh Nhã sững sờ.
Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Đưa mười triệu tệ làm tiền tiêu vặt?
Người này là tiểu bạch kiểm ở rể chuyên chờ được bao nuôi, thật sao?
Sao lại cảm thấy Lâm Thanh Nhã mới giống người được Diệp Thu bao nuôi vậy?
"Diệp Thu, cái này..." Lâm Thanh Nhã nhìn chiếc thẻ đen trong tay, nhất thời cũng không biết làm sao.
"Cầm lấy tiêu đi, đây là tiền ông xã bán tranh kiếm được, tuy rằng không nhiều lắm, đợi sau này kiếm tiếp lại cho em tiếp!"
Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
Lâm Thanh Nhã lập tức trợn trắng mắt.
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía mọi người xung quanh, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Đúng rồi, tôi vừa mới nhớ ra có người nói là, nếu tôi vẽ ra được tranh thì anh ta sẽ lập tức chồng cây chuối đi ra ngoài, vừa khéo giờ tôi đang có hứng thú xem, phiền ra biểu diễn một chút đi?"
Nghe thấy vậy.
Người đàn ông hói đầu đang ở trong đám người lập tức thay đổi sắc mặt.
Bởi vì ông ta là người đã nói câu đó.
Vào giờ phút này, người đàn ông đeo kính biết mình không thể tiếp tục ở lại chỗ này, anh ta vội vàng cúi đầu, bàn chân như được bôi dầu trốn đi.
Người đàn ông đầu hói và người phụ nữ mặc sườn xám cũng sợ Diệp Thu tìm tới mình, nối gót xám xịt chạy trốn.
Những người còn lại cũng biết là hết trò hay để xem rồi, ào ào tản đi.
Nhất thời, mọi người đã tản đi hết.
Thấy vậy, Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Capucci, vẻ mặt trêu tức nói: "Ai ya, người này chạy nhanh thật đấy, xem ra diễn viên mà Capucci tiên sinh thuê tới chẳng giữ chữ tín gì cả, diễn còn chưa xong đã chạy mất rồi!"
Capucci lập tức biến sắc, trừng mắt liếc Diệp Thu một cái, có chút chột dạ nói: "Diễn viên gì chứ?