Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm người đấu ba trăm người.



Cho dù là học sinh tiểu học cũng biết rõ, chắc chắn nhiều người chiếm ưu thế, hơn nữa tuyệt đối là ưu thế nghiền áp.



Nhưng mà, giờ phút này ình hình đã hoàn toàn đảo ngược.



bóng đen giáng từ trên trời xuống nghe như bị đập từ trên trời xuống.



Chỉ thấy năm người này xông vào đoàn người, giống như hổ xông vào giữa bầy cừu.



Lập tức liên tục có tiếng kêu thảm thiết.



Hàng loạt thành viên của hội Tân Nguyệt kêu thảm ngã trên đất.



Trong nháy mắt, năm người này giống như thiên thần xuống trần gian, liên tục di chuyển linh hoạt giữa đám đông và giết người.



Thành viên hội Tân Nguyệt ngã xuống trên diện rộng.



Mà năm người càng đánh càng hăng, giống như không biết mệt, một chiêu đã có thể xử lý hai ba tên thành viên hội Tân Nguyệt.




Cứ như vậy thời gian chưa tới năm phút, hơn ba trăm thành viên của hội Tân Nguyệt đã bị diệt hoàn toàn.



Bao gồm cả nam thanh niên đai đen Taekwondo, cũng bị một người trong đó đánh một cái ngã trên đất, cuối cùng cũng không thể đứng dậy.



Ngay lập tức, trên sàn nhà của cả quán bar đều ngổn ngang la liệt đầy bóng người, một đám kêu rên vô cùng thảm thiết.



Đến lúc này, bên hội Tân Nguyệt cũng chỉ còn tư lệnh không quân Từ Vân Long còn đứng được.



Về phần Cường Tử thì đã sớm bị dọa ngồi phịch trên đất, ngay cả thả một cái rắm mà cũng không dám.



“Sao… Sao điều này có thể xảy ra!”



Từ Vân Long nhìn các thành viên la liệt đầy trên đất kêu rên, trên mặt đầy rẫy sự khiếp sợ và biểu cảm khó tin.



Vì cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của anh ta về thế giới.



Năm người đánh ba trăm người, chỉ trong vài phút mà toàn bộ bị đánh bại.



Còn năm người kia thì ngay cả kiểu tóc cũng không bị rối.



Đám súc vật này có thể bớt vô lý lại một chút không hả! Ngay bây giờ.



Cả người Từ Vân Long cũng không thể bình tĩnh, thân thể không ngừng run lên.



“Vèo!”



Lúc này, một bóng dáng màu đen lách mình tới bên cạnh Từ Vân Long, xách cổ áo của anh ta, mang thẳng tới trước mặt Diệp Thu, lập tức nhắm vào chân Từ Vân Long, hung hăng đạp một cước.





“Phù phù!”



Từ Vân Long quỳ xuống ngay tại chỗ trước Diệp Thu.



“Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”



Thân thể Từ Vân Long run rẩy, nhìn Diệp Thu, run sợ hỏi.



“Thân phận của tôi không quan trọng, ông có thể xem tôi là một người qua đường thích lo chuyện bao đồng!”



Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, cười nhạt nói.



Nghe vậy, khóe môi Từ Vân Long lập tức run mạnh.



Người qua đường nào cũng như anh.



Vậy chẳng phải thế giới này đều loạn rồi sao?



Hít sâu một ngụm khí lạnh.



Từ Vân Long cũng là một người có lý trí.



Trong lòng anh ta hiểu rất rõ.



Chuyện tới ngày hôm nay, cho dù nói gì làm gì cũng đều vô nghĩa, chỉ có thể cầu xin tha thứ, mới là con đường sống duy nhất.



Nghĩ đến đây.



Từ Vân Long vội vàng nhìn Diệp Thu nói: “Việc đã đến nước này, tôi đã biết lỗi, cậu có thể tha cho tôi một đường sống không?”



“Còn phải xem biểu hiện của ông!”



Diệp Thu thản nhiên nói.



Nghe lời nói ấy, cuối cùng Từ Vân Long như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Được, cậu muốn tôi làm thế nào, nhất định tôi sẽ nghe theo!”



“Tôi hỏi ông, có phải những đứa trẻ bị bọn buôn người lừa gạt từ khắp nơi ở Giang Châu đều tạm giam giữ ở chỗ này của ông không?”



Hai mắt Diệp Thu nheo lại, lạnh giọng hỏi.



Nghe thấy những lời này,



Sắc mặt Từ Vân Long hơi thay đổi, cười gượng hỏi: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”



“Ông chỉ cần trả lời tôi, có và không, không cần nói nhiều lời vô ích!”



Trong mắt Diệp Thu lóe sáng, âm thanh lạnh lùng nói.



Giọng nói lạnh như băng khiến cả người Từ Vân Long không kìm chế được run lên, vội vàng gật đầu, nụ cười cứng đờ nói: “Phải… Đều ở trong này!”



Nghe lời nói ấy, Diệp Thu phất tay.



Năm bóng đen kia lập tức lóe lên, trong nháy mắt toàn bộ đều biến mất không thấy đâu, giống như từ trước đến giờ chưa từng tồn tại, rất kỳ dị.



Từ Vân Long sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này.



“Dẫn tôi đi xem!”



Diệp Thu nhìn Từ Vân Long, thản nhiên nói.



Tuy giọng điệu của anh bình thản nhưng trong đó lại tràn đầy sự uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.



Từ Vân Long đành phải gật đầu, không dám từ chối.



Dù sao bây giờ bản thân anh ta cũng khó đảm bảo an toàn cho chính mình, hiển nhiên cũng bất chấp mọi thứ.



Cứ như vậy, dưới sự hướng dẫn của Từ Vân Long, hai người đi tới tầng hầm của quán bar Tân Nguyệt.



Tầng hầm quán bar Tân Nguyệt có tổng cộng hai tầng.



Tầng đầu tiên là hầm rượu bình thường, dùng để cất chứa các loại rượu bia.



Mà dưới tầng đầu tiên còn có một tầng nữa.



Nhưng vốn dĩ bình thường không cho phép người ngoài bước vào nơi nào.



Cửa vào thông xuống tầng thứ hai được thiết lập ở một góc vô cùng khó thấy, và nằm dưới sàn nhà, là một cánh cửa sắt hình vuông rất nhỏ, một lần chỉ có thể cho một người leo xuống.



Ở xung quanh cửa vào còn có mười tên thành viên hội Tân Nguyệt canh gác.



Chẳng qua.



Có Từ Vân Long dẫn đi, đương nhiên mười tên thành viên này không dám ngăn cản.



Bọn họ nhìn thấy Diệp Thu, còn tưởng Diệp Thu là người mua hàng.



Cứ như vậy, Diệp Thu để Từ Vân Long xuống trước, sau đó lập tức đi theo.



Sau khi tới tầng hầm thứ hai.



Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Thu nhíu chặt chân mày.



Bởi vì, tầng hầm thứ hai này thật sự giống như một nhà tù.



Dưới ngọn đèn u ám, bốn phía đều là phòng giam sắt.



Mà trong phòng giam sắt này, còn giam giữ những bóng dáng nhỏ gầy gò.



Diệp Thu đếm sơ qua một chút, nơi này ít nhất cũng có hơn trăm người.



Lúc này bọn nhóc ngồi xổm đáng thương trong góc nhà tù, trên mặt đầy rẫy sự hoảng sợ và nước mắt.



Thậm chí không ít đứa nhỏ bị thương. Rõ ràng là bị người ta dùng roi đánh.



Diệp Thu vội vàng tiến lên phía trước, muốn tới gần một chút để nhìn vết thương của bọn nhỏ.



Nhưng sau khi đứa nhỏ nhìn thấy Diệp Thu, ngay lập tức trên mặt lộ ra sự sợ hãi, theo bản năng lùi về sau, kéo dài khoảng cách với Diệp Thu, thân thể lạnh lẽo run lên.



Điều này khiến lòng Diệp Thu không nhịn được cảm thấy chua xót.



Xem ra bình thường đứa nhỏ này bị đánh không ít, thậm chí đã tạo thành bóng ma tâm lý.



Chỉ cần có một người lớn đến gần, bọn nhỏ sẽ sợ hãi và lùi bước theo bản năng.



Lúc này sắc mặt Diệp Thu vô cùng tối tăm, quay đầu nhìn Từ Vân Long, giọng nói lạnh như băng hỏi: “Vì sao lại đánh bọn nhỏ?”



“Cậu Diệp, cậu hiểu lầm rồi, không phải chúng tôi làm, vết thương trên người bọn nó hoàn toàn là do bọn nó tự đấu đá lẫn nhau!”



Sắc mặt Từ Vân Long thay đổi, vội vàng giải thích.



“Thật sao?”



Hai mắt Diệp Thu nheo lại, giọng nói càng lúc càng lạnh như băng.



“Thật… Thật mà!”



Từ Vân Long mỉm cười gật đầu.



“Ông ta đang nói dối!”



Nhưng đúng lúc này.



Một giọng nói trong trẻo dễ nghe đột nhiên từ trong nhà tù dưới mặt đất vang lên.



Diệp Thu quay đầu nhìn theo hướng mà âm thanh đó phát ra.



Chỉ thấy trong căn phòng giam cuối cùng của nhà tù dưới lòng đất lại giam giữ một người trưởng thành! Nói một cách chính xác thì đó là một cô gái xinh đẹp tóc dài.



Tuy hiện tại dáng vẻ của cô ta hơi chật vật, đầu tóc rối bời, lớp trang điểm trên mặt cũng đã nhòe.



Nhưng vẫn có thể nhìn ra được, đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.



Nếu phải cho điểm, điểm tối đa là mười thì ít nhất phải được tám điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK