Vào giờ phút này, tôn nghiêm và cả thể diện của hắn, tất cả đều đã bị hắn vứt ra sau đầu rồi.
Hắn nghĩ, chỉ cần có khả năng sống sót là được rồi.
"Anh biết không?
Thực ra lúc bình thường con người tôi khá là dễ nói chuyện, nhưng tốt nhất là đừng đụng vào giới hạn của tôi, nếu như đụng vào thì chỉ có một kết cục. Chính là chết! Mà Lâm Thanh Nhã, chính là giới hạn của tôi!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
Nghe vậy.
Sắc mặt Vương Hạo Triết lập tức đại biển, nuốt khan một ngụm nước miếng, gương mặt tuyệt vọng hỏi: "Ngài. Ngài muốn tôi chết?"
Vừa dứt lời.
Cửa phòng bao đã bị người từ bên ngoài một cước đạp ra.
Tiếp sau đó chỉ thấy Vua Giang Bắc là Chu Thái dẫn theo một nhóm đại hán áo đen xông vào.
Sau khi nhìn thấy Diệp Thu.
Chu Thái phù phù một tiếng quỳ một gối xuống với Diệp Thu, ôm quyền xin lỗi nói: "Diệp tiên sinh tha lỗi, Chu Thái đã tới muộn!"
Thấy thế, Diệp Thu cũng híp híp hai mắt.
Chắc là trước đó quản lý đại sảnh đã thông báo cho Chu Thái.
Nghĩ tới đây, Diệp Thu khẽ nhếch miệng cười, cười nhạt nói: "Không không không, ông không đến muộn, ông đến vừa đúng lúc!"
"Hů?
Diệp tiên sinh có dặn dò gì ạ?"
Chu Thái ngẩn người một lát, cung kính hỏi.
"Người này hạ thuốc bà xã tôi, tôi muốn làm cho hắn ta sống không bằng chết, ông có cách gì hay không?"
Diệp Thu chi chi Vương Hạo Triết, thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy.
Chu Thái quét mắt nhìn Vương Hạo Triết một cái, ánh mắt đó nhưng là ánh mắt nhìn người chết vậy.
Thế mà lại dám bỏ thuốc bà xã của Diệp Thu, thế thì trên đời này không ai cứu nổi hắn ta
nữa rồi.
Nghĩ tới đây, trong mắt Chu Thái đảo quanh, sau đó ông ta nhìn Diệp Thu, nhếch miệng cười rồi nói: "Diệp tiên sinh, tôi có một cách. Thằng nhóc này có vẻ ngoài trắng trắng sạch sạch, vừa khéo tôi có mấy chục anh em có hứng thú với đàn ông, chi bằng cho cậu ta uống thuốc mạnh hơn gấp chục lần, sau đó tặng cho mấy chục anh em kia của tôi, thế nào ạ?"
"Cách này được đấy, không hổ là vua thế giới ngầm Giang Bắc, nói về thủ đoạn giày và người, ông có kinh nghiệm hơn tôi nhiều đấy!"
Diệp Thu hài lòng gật đầu, khen ngợi nói.
"Ha ha, Diệp tiên sinh quá khen."
Chu Thái ôm quyền, nhếch miệng cười nói.
Còn Vương Hạo Triết nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, suýt nữa thì sợ đến nỗi xỉu ngay tại chỗ.
Nếu cho mình uống thuốc rồi vứt cho mấy chục đại hán kia.
Thế thì chẳng phải là mình bị chơi chết à! Vừa nghĩ tới đây.
Vương Hạo Triết sợ tái mặt, vội vàng định cầu xin Diệp Thu tha thứ.
Nhưng lúc này.
Chu Thái lại vẫy tay với đại hán áo đen ở sau lưng, ra lệnh: "Đưa thằng nhóc này đi!"
"Vâng!"
Những đại hán áo đen gật đầu, tiến lên trước kéo Vương Hạo Triết từ trên đất dậy, lôi ra ngoài.
Mặc cho Vương Hạo Triết có giãy dụa cầu xin tha thứ như thế nào cũng đều vô dụng.
Mà bị kéo đi với hắn ta còn có Trương Huy, người mà lúc trước bị đau nên ngất xỉu, làm đồng lõa nên anh ta cũng không có kết cục tốt.
"Diệp tiên sinh, ngài còn có dặn dò gì nữa không?
Nếu không còn, thì tôi xin đi trước!"
Chu Thái nhìn Diệp Thu, ôm quyền, cung kính hỏi.
"U?"
Diệp Thu khoát tay.
Lúc này Chu Thái mới dám dẫn người rời đi.
Đến lúc này.
Trong phòng bao chỉ còn lại Diệp Thu, Lâm Thanh Nhã cùng với Lưu Tuệ Phương.