Mục lục
Long Thần Ở Rể - Diệp Thu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này.


Người buồn nhất trong phòng bệnh không ai khác chính là Hà Tình Tình.


Tình trạng của Diêu Tĩnh vốn đã cực kỳ xấu.


.



Lại trải qua một trận giày vò lúc nãy, hơi thở đã yết ớt đến cực điểm.


Cả người rơi vào hôn mê sâu, sinh mệnh hấp hối, mắt thấy sắp không ổn rồi.


Điều này làm cho Hà Tình Tình rất lo lắng.


"Diệp Thu, mẹ tôi sẽ không sao đâu phải không?"


Hà Tình Tình ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hỏi.


"Không sao đâu, đừng lo lắng, Cát thần y sắp đến rồi không phải sao!"


Diệp Thu lắc đầu, mỉm cười an ủi nói.


Nghe anh nói như vậy, sắc mặt của Hà Tình Tình mới tạm khá lên một chút.




Nói sao thì Cát thần y cũng là người rất có uy tín, hơn nữa cái tên này vừa nghe xong liền khiến cho người yên tâm.


Cứ thế, khoảng hai mươi phút trôi qua.


Hành lang bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn loạn.


Cát Hồng Viễn đi đằng trước.


đằng sau, còn có một đám người đi cùng.


Có viện trưởng của bệnh viện, cùng với các giáo sư, còn có các chủ nhiệm khoa.


Dù sao thì Cát Hồng Viễn cũng là thần y tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh Thiên Nam.


Hôm nay bất ngờ quá bộ tới bệnh viện nhân dân thành phố, điều này đương nhiên là dẫn tới mọi người vội vàng chào đón.


Cứ như vậy.


Ở dưới vòng vây của các lãnh đạo bệnh viện.


Cát Hồng Viễn đi tới cửa phòng bệnh 302.


Còn cùng với sự đến thăm của Cát Hồng Viễn.


Phòng bệnh 302 lập tức trở nên náo nhiệt, chỉ là cửa của phòng bệnh mà đứng một đám lãnh đạo và bác sĩ của bệnh viện.


Còn có một số bệnh nhân ở những phòng khác sau khi nghe nói Cát thần y tới, cũng đều chạy sang, vì để nhìn thấy Cát thần y người thật.


Không thể không nói.


Uy tín của Cát Hồng Viễn trong giới y học khá cao.


Về điểm này, Quach Dương không thể bì được.


"Sư phụ!"


Quách Dương nhìn thấy Cát Hồng Viễn tới, vội vàng đi lên đón, cung kính chào hỏi.


"Cát thần y, viện trưởng, mọi người đều tới rồi! Chủ nhiệm Lưu cũng vội vàng dẫn theo đám bác sĩ y tá trong phòng tiến lên nghênh đón, không dám chậm trễ chút nào.


"Được rồi, đừng đứng ngắn hết ở đây nữa, mau để Cát thần y khám cho người bệnh!"


Viện trưởng vẫy tay, ý bảo mọi người tránh ra một con đường.


Mọi người nhanh chóng đứng sang hai bên, nhường cho Cát Hồng Viễn một con đường.


"Cát thần y, mời ngài!"


Viện trưởng nhìn Cát thần y, cung kính nói.


"Ù!"


Cát Hồng Viễn gật đầu, nhấc chân để đi tới giường bệnh chỗ Diêu Tĩnh.


Nhưng mà, ông ta vừa đi được hai bước, dư quang nơi khóe mắt vô tình nhìn thấy Diệp Thu đang đứng ở một bên.


Điều này khiến ông sửng sốt, ngay sau đó khuôn mặt mừng rỡ, vội vàng bước nhanh tới trước mặt Diệp Thu, há miệng liền muốn gọi: "Sư.." Nhưng mà, ông ta còn chưa nói hết câu, đã bị Diệp Thu cắt ngang.


"Được rồi, trước tiên đừng quan tâm tôi, đi khám cho Diêu nữ sĩ xem ông có chữa được không!"


Diệp Thu khoát tay, chỉ vào giường bệnh, thản nhiên nói.


"Vâng!"


Đối với mệnh lệnh của Diệp Thu, Cát Hồng Viễn tất nhiên không dám làm trái, ông ta gật đầu rồi nhanh chóng đi tới trước giường bệnh.


Trước tiên ông ấy bắt mạch cho Diêu Tĩnh, lại mở hai mắt của Diêu Tĩnh ra, kiểm tra đầy đủ năm phút.


Mức độ nghiêm túc kia, không giống một thần y y thuật cao siêu một chút nào, mà trái lại hơi giống như học sinh lần đầu tiên khám cho bệnh nhân.


Thấy vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK