Trải qua một đêm giày vò.
Diệp Thu cũng mệt chết đi được.
Sau khi xác định tối nay Lâm Thanh Nhã sẽ không tỉnh lại nữa.
Anh liền đứng dậy đi ra khỏi phòng của Lâm Thanh Nhã, đi về phòng mình tắm rửa đi ngủ...Sáng hôm sau.
Diệp Thu dậy sớm như mọi hôm, chuẩn bị đồ ăn sáng ở phòng bếp xong, thấy Lâm Thanh Nhã vẫn chưa dậy, anh liền tiện tay mở ti vi phòng khách, vừa quét dọn vừa nghe thời sự.
Nhưng đúng lúc này, một tin tức hấp dẫn sự chú ý của Diệp Thu.
"Gần đây, đại sư hội họa nổi tiếng Châu Âu, Murphy Los đã quyết định tổ chức một triển lãm tranh cá nhân ở thành phố chúng ta. Đây sẽ là một sự kiện lớn trong thế giới văn học và nghệ thuật của Giang Châu. Tới lúc đó hoan nghênh mọi người tới thưởng thức các tác phẩm của Murphy Los..." Nghe đến đây.
Diệp Thu nhướng mày.
Cái tên Murphy Los này, tất nhiên là anh biết.
Lúc trước khi ở Châu Âu, trong lúc vô tình anh đã chỉ điểm cho Murphy Los một lần.
Sau này, cái tên này cả ngày quấn lấy anh, muốn thỉnh giáo anh một số vấn đề ở mặt hội họa, còn cứ khóc lóc kêu gào đòi bái anh là thầy.
Đối với người này, Diệp Thu phiền chết đi được.
Bây giờ tên nhóc này đột nhiên triển lãm tranh ở Giang Châu.
Cái này đúng lúc có chút ý tứ.
Nhưng cho dù có thế nào thì tốt nhất đừng để cậu ta nhìn thấy mình.
Nếu không lại như da trâu ấy, ném thế nào cũng không đi! Nghĩ tới đây.
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười, sau đó anh định quét nhà tiếp.
"A!!!"
Thế nhưng, đúng lúc này, trên tầng hai bất ngờ vang lên tiếng hét của Lâm Thanh Nhã.
Nghe thấy thế.
Diệp Thu còn tưởng Lâm Thanh Nhã gặp nguy hiểm gì, vứt chổi sang một bên, vội vàng chạy lên tầng hai phòng của Lâm Thanh Nhã.
Đẩy cửa ra.
Chỉ nhìn thấy Lâm Thanh Nhã đang ngồi trên giường, quấn chặn khắp người, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu.
Còn đôi mắt cô, giờ phút này đang lạnh lùng trùng mình.
Thấy thế, Diệp Thu cũng sững sờ, sau đó chê cười hỏi: "Bà... Lâm tổng, em sao rồi?"
"Diệp Thu, anh nói đi, tối qua anh đã làm gì tôi rồi hả!"
Lâm Thanh Nhã gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thu, giọng điệu lạnh như băng hỏi.
"Cũng...Cũng không có làm gì a!"
Diệp Thu gãi cái ớt, vẻ mặt vô tội nói.
"Thúi lắm!"
Lâm Thanh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, cắn răng hỏi: "Không làm gì?
Thể quần áo trên người tôi đi đâu cả rồi?"
"Cái này...Tổi qua em bị người ta hạ thuốc, cơ thể rất nóng, anh chỉ có thể dùng nước lạnh tiến hành hạ nhiệt vật lý cho em. Nếu không em đã bị nóng thành đồ ngốc rồi. Nhưng mà anh thề a, anh chỉ dùng khăn lạnh lau người cho em, trừ cái đó ra, anh không làm gì cả!"
Diệp Thu giơ tay phải lên, dựng thẳng ba đầu ngón tay, nghiêm chỉnh nói.
"Tôi không tin, bình thường tôi mặc đồ kín đáo, hai mắt anh đã hận không thể ăn luôn tôi rồi. Tổi qua thịt đã đến bên miệng, anh lại không ăn sao?
Anh tưởng tôi là con ngốc à?"
Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
Trong lòng cô, đàn ông đều là đồ háo sắc, còn Diệp Thu thì càng như thế.
Tình hình tối qua, cô không tin Diệp Thu không làm cái gì.
"Lâm tổng, mặc dù tối qua đúng là em rất mê người, nhưng dầu gì Diệp Thu anh cũng là chính nhân quân tử, cho nên anh tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người gặp khó khăn!"
Diệp Thu nói với vẻ mặt đầy chính nghĩa.
"Nói như vậy tức là, tôi đã nói oan cho anh?
Chính nhân quân tử này!"
Lâm Thanh Nhã cắn răng, lạnh lùng nói.
"Đương nhiên là oan uổng rồi, hơn nữa còn là oan uổng lớn!"
Diệp Thu nhanh chóng gật đầu, gương mặt tủi thân.
"Diệp Thu!"