"Ừ, nhưng mà về mặt chi phí điều trị, có thể sẽ khá tốn kém, cho nên trước tiên cô cứ suy nghĩ đi!"
Chủ nhiệm Lưu nói xong, liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài phòng bệnh.
Hà Tình Tình được Diệp Thu dìu đi tới trước giường bệnh.
Nhìn mẹ mình đang nằm trên giường bệnh hơi thở yết ớt, hai mắt nhắm chặt.
Hà Tình Tình không kìm được rơi lệ, vô cùng đau lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, có chút tuyệt vọng hỏi: "Diệp Thu, anh bảo tôi nên làm thế nào bây giờ?"
"Cô đừng lo lắng quá, bác sĩ nói là có cách, thế thì sẽ có cách!"
Diệp Thu Vỗ vai Hà Tình Tình, an ủi nói.
Nói xong, anh nhìn về phía Diêu Tĩnh đang nằm trên giường bệnh.
Với trình độ y thuật của anh, sớm đã nhảy qua cấp độ bắt mạch chuẩn đoán sơ đẳng, anh chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra bệnh tình của Diêu Tĩnh.
Đúng như chủ nhiệm Lưu kia nói trước đó, bệnh tình về cơ quan dạ dày và gan của Diêu Tĩnh đã chuyển biến xấu, đồng thời xuất hiện tế bào ung thư.
Bệnh này ở trong y học hiện đại, về cơ bản thì không khác gì bị phán tử hình.
Thế nhưng ở chỗ Diệp Thu thì chẳng là cái gì.
Anh cứu được! Mà lúc Diệp Thu đang định nói với Hà Tình Tình là mình có thể cứu được.
Thì chủ nhiệm Lưu đã đi ra trước đó lại đi vào phòng bệnh.
Thấy thế, Hà Tĩnh Tình vội vàng đi lên.
"Thế nào, có suy nghĩ thế nào rồi?
Tình trạng bệnh này không thể để kéo dài!"
Chủ nhiệm Lưu nhìn Hà Tình Tình, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Chủ nhiệm Lưu, nếu như có thể cứu được mẹ tôi, tôi chắc chắn đồng ý, bao nhiêu tiền tôi cũng chịu!"
Hà Tình Tình vội vàng nói.
Bởi vì ba mất sớm, người mẹ Diêu Tĩnh đã vì cái nhà này mà hy sinh rất nhiều, còn nguyên nhân sinh bệnh cũng là bởi vì làm lụng vất vả gây ra.
Cho nên dù có thế nào, cho dù là đi vay tiền, Hà Tĩnh Tình cũng muốn cứu chữa cho mẹ mình.
Thấy Hà Tình Tình đồng ý.
Khóe miệng chủ nhiệm Lưu không kìm được gợi lên một chút tươi cười.
Bất quá anh ta giấu rất tốt, nháy mắt lướt qua, sau đó nhìn Hà Tình Tình, nghiêm trang nói: "Một khi đã vậy, tôi sẽ nói với cô phương án điều trị. Căn cứ vào tình trạng bệnh của mẹ cô, bệnh viện chúng tôi chắc chắn là không làm gì được."
"Nhưng xem như mẹ cô may mắn, mấy ngày tới, danh y Quách Dương trùng hợp làm khách ở thành phố Giang Châu, ông ấy không chỉ là giáo sư y học,
mà còn là đồ đệ của thần y Cát Hồng Viễn, nhận được chân truyền của Cát thần y, y thuật vô cùng cao siêu."
"Tôi cũng từng xin ý kiến ông ấy, ông ấy tỏ ý là bản thân có thể trị khỏi bệnh của mẹ cô. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ đại diện bệnh viện chúng tôi chính thức mời giáo sư Quách, để ông ấy đích thân tới chữa trị cho mẹ cô. Tin tôi đi, mẹ cô nhất định sẽ bình an vô sự!"
Lời nói của chủ nhiệm Lưu, lập tức làm cho Hà Tình Tình nhìn thấy hy vọng.
Đại danh của thần y Cát Hồng Viễn, tất nhiên là cô đã từng nghe đến, đó chính là thần y chân chính.
Còn Quách Dương là đồ đệ của Cát thần y, lại là giáo sư trong lĩnh vực y học, y thuật chắc chắn cũng khá cao siêu.
Nếu ông ấy chịu ra tay chữa trị cho mẹ mình, vậy thì chẳng phải mẹ mình có hy vọng khỏi bệnh thật sao?
Vừa nghĩ tới đây.
Hà Tình Tình không hề do dự, vội vàng gật đầu, nói: "Tôi đồng ý, xin chủ nhiệm Lưu giúp tôi liên lạc với giáo sư Quách!"
"Vậy trước tiên cô hãy chuẩn bị chi phí điều trị đi, nếu giáo sư Quách đích thân ra tay, khả năng chi phía sẽ khá cao, tính khoảng một chút thì chắc là vào khoảng tám mươi vạn!"
Trong mắt của chủ nhiệm Lưu mang