Đám đàn ông kia cười lạnh, cầm chắc vũ khí trong tay trực tiếp lao thẳng về phía Diệp Thu.
Bạo Long cùng hai người Hồng Khổng Tước vừa định tiến lên che chở Diệp Thu ở sau lưng.
Thì ngay lúc này.
Diệp Thu xua tay, nhàn nhạt nói: "Không cần!"
Nghe vậy.
Bạo Long cùng Hồng Khổng Tước hơi sửng sốt, sau đó liền lui ra ngoài.
Hai người bọn họ biết Diệp Thu muốn tự mình ra tay.
Mà với năng lực của Diệp Thu, hai người bọn họ đương nhiên yên tâm 100%.
Rất nhanh.
Đám người tay cầm vũ khí kia lao đến trước người của Diệp Thu.
"Nhóc con, tốt nhất mày đừng nên lộn xộn, nếu không, lưỡi liềm của tao không có mắt đâu!"
Một tên đàn ông trong đó cầm liềm trên tay, trợn mắt nhìn Diệp Thu, giễu cợt nói.
Ngay sau đó, một tay anh ta vung liềm, tay còn lại trực tiếp chộp lấy cánh tay của Diệp Thu.
Mắt thấy bản thân sắp thực hiện được ý định.
Thì ngay tại thời điểm này.
Diệp Thu chợt giơ chân lên, đạp tới.
"Ầm!"
Chỉ nghe một tiếng rên vang lên.
Người đàn ông kia bị đạp bay ra ngoài.
Mà lần bay nay lại khoảng chừng hơn mười mét rồi mới rơi xuống đất.
Đám người còn lại thấy cảnh tượng này, nhất thời cũng ngẩn ngơ.
Cái quái gì thế này.
Một cú đá có thể đạp một người cao to như vậy bay hơn chục mét sao.
Thế này phải dùng bao nhiêu sức lực đây!
Trong chốc lát.
Bọn họ đều nuốt khan.
Giống như bị kinh sợ vậy.
Còn có hai anh em Vương Bá cùng Vương Chí Vĩ nữa.
Rõ ràng bọn họ không ngờ rằng thực lực của Diệp Thu lại có thể mạnh như vậy!
"Anh à, tên nhóc này có chút sức lực, anh đừng xem thường cậu ta!"
Vương Chí Vĩ nhanh chóng quay đầu nhìn sang Vương Bá, nhắc nhở.
Nghe vậy.
Vương Bá gật đầu, vội vàng hô to về phía đám người kia: "Cùng xông đến cho tao, đừng lẻ tẻ từng người!"
"Vâng!"
Đám đàn ông kia nghe thấy vậy, cắn răng, không nhiều lời, nắm chặt vũ khí, giống như một bầy ong xông về phía Diệp Thu.
Thấy vậy.
Diệp Thu chẳng những không hề hoảng sợ chút nào, mà khóe miệng lại cong lên một nụ cười nhàn nhạt, sau đó cả người trực tiếp hóa thành một cái bóng, lóe lên giữa đám người kia.
Ngay sau đó là hàng loạt tiếng la hét cùng âm thanh ngã xuống đất.
Chỉ ngắn ngủi hai ba giây thôi.
Gần 20 người, toàn bộ đều nằm la liệt trên mặt đất.
Người duy nhất có thể đứng tại chỗ, chỉ còn mình Diệp Thu.
Những người còn lại đều ôm bụng ngã xuống đất với vẻ mặt đầy đau đớn.
Thấy cảnh tượng này.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ ngây người.
Bao gồm cả tiểu đội Thiên Võng và Hàn Tiêu Tiêu.
Mặc dù ngày hôm qua ở cục cảnh sát, bọn họ đã thấy được sự lợi hại của Diệp Thu.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn làm cho họ bàng hoàng không thôi.
Chỉ ngắn ngủi trong vài giây, anh đã có thể hạ gục gần như 20 người.
Sức mạnh này, còn có thể biến thái hơn nữa được sao.
Bạo Long lau mồ hôi lạnh trên trán.
Hiện tại anh ta mới biết, ngày hôm qua Diệp Thu thi đấu với mình, thật sự đã nhẹ tay rất nhiều rồi.
Mà trong nhóm người này còn cầm theo vũ khí nữa.
Cho dù anh ta cùng Hồng Khổng Tước có hợp lực đối phó, cũng cần một khoảng thời gian nhất định.
Mà chỉ mình Diệp Thu thôi, chỉ dùng mấy giây.
Nhìn sự chênh lệch thời gian này, không cần nói cũng biết rõ rồi.
Trong nháy mắt.
Ánh mắt của bốn người tiểu đội Thiên Võng nhìn Diệp Thu càng thêm hâm mộ.
Mà ánh mắt của Hàn Tiêu Tiêu lại trở nên có chút phức tạp.
Bởi vì Diệp Thu ở trong mắt cô càng thêm chói mắt, càng không thể leo tới được.
Điều này làm cho cô ta thấy khoảng cách giữa mình và Diệp Thu càng lúc càng xa.
Có lẽ, sau này sẽ là người của hai thế giới.
Nghĩ đến đây.
Hàn Tiêu Tiêu cũng có chút mất mát thở dài.
So với sự kinh ngạc của nhóm người tiểu đội Thiên Võng.
Giờ phút này sắc mặt của hai anh em nhà họ Vương hoàn toàn kinh hãi.
Nói đúng hơn.
Hai anh em bọn họ đã sống nhiều như vậy, nhưng chưa từng thấy qua người nào mạnh mẽ như vậy cả.
Cảnh tượng vừa rồi, làm cho bọn họ có cảm giác như đang xem một bộ phim võ thuật vậy.
Điều này khiến cơ thể họ bất giác run một lúc.
Mà tại thời điểm này.
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ, toét miệng cười, lộ ra một hàm răng sáng.
Nhưng mà.
Nụ cười chân thật như vậy.
Lại làm cho hai anh em nhà họ Vương không tự chủ được mà run lên.
Nếu là một người bình thường cười như vậy, thì không có vấn đề gì cả.
Nhưng mấu chốt là, Diệp Thu vừa rồi nổi trận lôi đình đã giải quyết mấy chục người lận! Bây giờ lại nhìn bọn họ cười.
Ở trong mắt họ, thật sự giống như một nụ cười của ác quỷ vậy.
Không hề có chút chân thành nào cả, ngược lại còn làm cho hai anh em bọn họ sợ đái ra quần!
"Em trai, trước kia em còn nhớ một câu danh ngôn chí lý mà anh đã từng nói không?"
Cổ của Vương Bá có chút cứng ngắc nghiêng đầu về phía Vương Chí Vĩ đang phát run bên cạnh, sắc mặt khó coi hỏi.
"Danh ngôn chí lý gì.. gì vậy?"
Vương Chí Vĩ run rẩy hỏi.
"Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Mau chạy thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì, chờ bị ăn đòn sao!"
Vương Bá nói xong, không nhiều lời, vội vàng xoay người chạy về phía chiếc xe van mà anh ta lái tới lúc nãy.
Vương Chí Vĩ sửng sốt một thoáng, sau đó vội vàng đuổi theo.
Giờ phút này, hai anh em nhà họ Vương giống như con thỏ nhỏ vậy, đừng nói là phải chạy trốn thật nhanh, còn hận vì sao cha mẹ bọn họ chỉ sinh ra có hai chân nữa cơ.
Mắt thấy hai anh em bọn họ lấy tốc độ cực nhanh lao về phía chiếc xe van, sau đó định nổ máy xe để tẩu thoát.
"Anh Diệp, chúng ta có cần đuổi theo bọn họ không?"
Bạo Long nhìn Diệp Thu, nghi ngờ hỏi.
Diệp Thu xua tay, sau đó lách người sang đuổi theo.
Chỉ trong nháy mắt.
Diệp Thu đã tới trước đầu chiếc xe van kia.
Điều này làm cho Vương Bá đang ngồi trên ghế lái hoàn toàn sửng sốt.
Bởi vì tốc độ của Diệp Thu thật sự quá nhanh, giống như một con quỷ vậy, xuất quỷ nhập thần.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó.
Vương Bá lập tức phản ứng lại, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, hung ác nói: "Nhóc con, đây là do mày muốn chết, đừng trách ông đây không khách khí!"
Dứt lời.
Vương Bá đạp hết chân ga, lái xe lao thẳng vào người Diệp Thu.
Thấy cảnh tượng này.
Trên gương mặt của tiểu đội Thiên Võng cùng Hàn Tiêu Tiêu ở cách đó không xa đều hiện lên đầy vẻ lo lắng.
Dù sao ở khoảng cách gần như vậy, mà tốc độ của xe lại nhanh đến thế.
Căn bản là không thể nào tránh được! Chuyện này khiến cho trái tim của năm người bọn họ lúc này gần như muốn trào lên cổ họng.
Tuy nhiên.
Khoảnh khắc khi chiếc xe sắp đụng vào người Diệp Thu.
Diệp Thu trực tiếp duỗi tay phải ra, đặt ở phía trước đầu xe van.
Trong nháy mắt.
Chiếc xe van đang lao tới với tốc độ cực nhanh, đột ngột dừng lại tại chỗ.
Mà lốp xe vẫn không ngừng xoay tại chỗ, đào ra thành hai cái hố trên mặt đất.
Bụi đất quanh xe bay loạn đầy trời.
Nhưng mà thân xe vẫn không có cách nào tiến thêm một bước nữa cả, dù chỉ là một li!
Cảnh tượng này.
Làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây hoàn toàn kinh hãi.
Diệp Thu chỉ dùng sức của một tay để chặn xe van lại sao! Chuyện này đã vượt xa giới hạn của cơ thể con người rồi! Bởi vì, một người dù có mạnh đến đâu, khi bị một chiếc xe dùng tốc độ cực lớn phóng hết ga đâm thẳng vào, đều sẽ bị văng ra xa cả! Tuy nhiên Diệp Thu có thể chặn xe lại được! Hơn nữa chỉ dùng một tay thôi.
Điều này làm cho hai anh em nhà họ Vương ở trên xe sợ hãi đến phát khóc.
"Quái... quái vật, đây là một con quái vật!"
Vương Bá kinh hãi hét lớn lên tại chỗ.