Lúc đến căn hộ của Cố Vũ Thành cũng đã gần mười giờ.
Bước vào cửa mới biết, những người khác đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu ba người chúng. Cố Thanh và Thư đã đến, Trần Diệp Thanh , Vu Mạnh và Vu Lệ Lệ cũng đã có mặt.
Nhìn thấy chúng tôi, Cố Vũ Thành cười vô cùng gian trá, anh ta ôm Cố Thành Phan một cái, sau đó mới nhận lấy lễ vật của trên tay Cố Mai: "Mời vào..."
Cố Mai gật đầu một cái, dẫn đầu bước vào phòng.
Cố Vũ Thành nhìn tôi, nửa cười nửa không: "Úi chà, Ngân Hằng đấy à... Lâu lắm không gặp nhỉ, cô lại trở nên xinh đẹp thế này."
Cố Vũ Thành đúng là có quả tim lớn, rõ ràng vừa mới hai ngày trước cũng bởi vì An Chi mà tới đây, đừng nói với tôi anh ta quên rồi nhé?
Cũng không nên vào ngày sinh nhật lại tặng cho một nhát đâm làm quà, tôi mỉm cười đáp lại: "Tôi lại không mang quà mất rồi!"
Cố Vũ Thành quả nhiên là tinh ranh, anh ta khoát khoát tay ra vẻ không thèm để ý chút nào, nói: "Không sao không sao... Cô chính là món quà tốt nhất rồi!"
Tôi thật muốn làm khó Cố Vũ Thành quá, nhưng lại nghĩ dù sao hôm nay cũng là ngày của anh ta, tôi rốt cuộc vẫn là quá hiền lành, đành cầm lòng nhịn xuống.
Lời Cố Vũ Thành vừa nói ra khiến mọi người chung quanh đều tán thưởng, tôi cũng không hiểu sao anh ta lại phun ra mấy lời nịnh nọt như vậy. Chỉ là hưởng thụ loại đãi ngộ khác biệt, trong lòng tất nhiên vẫn có chút vui vẻ, dù sao tôi cũng chỉ là một người bình thường.
Tôi vẫn không trả lời, Vu Lệ Lệ liền dùng giọng điệu hết sức "Lệ Lệ” của cô ta, nói với tôi: "Aiz, anh Vũ Thành quả nhiên là thiện vị, đã được ăn, còn không có quà tặng mà anh cũng không trách, đâu giống tôi với anh trai tôi, vừa mới sáng sớm ra đã vội vàng đi chọn quà cho anh, còn lo anh không thích nữa chứ, haizz…”
Nghe giọng Vu Lệ Lệ than thở, vừa nũng nịu mà uyển chuyển, nếu tôi là một cậu con trai, nói không chừng cũng vì tiếng than thở này quỳ dưới váy cô ta.
Chỉ có điều, cô ta đúng thật là... Cũng chẳng sợ khiến người ta khó xử chết, tôi dầu gì cũng nể mặt hôm nay là sinh nhật Cố Vũ Thành, tuyệt không hề mở miệng nhắc tới An Chi, mà Vu Lệ Lệ lại bởi vì một câu nói, ghen đến đỏ mặt rồi.
Cố Vũ Thành không biết trả lời sao cho phải, ngược lại là Trần Diệp Thanh, vuốt vuốt mái tóc ngắn thẳng đều như sợi đay, nói: "Ngân Hằng đương nhiên là món quà tốt nhất rồi, bài hát “Hợp hoan” lần trước đúng là được khen ngợi không ngớt, đây chẳng phải là món quà Cố Thành Phan mang tới hay sao. Tại bữa tiệc tối nay của Cố Vũ Thành trợ hứng một khúc đi."
Không nghĩ tới Trần Diệp Thanh miệng mồm lanh lợi lại đỡ lời giúp tôi, dẫu sao lần trước lúc cô ta và An Chi đối địch nhau, tôi vẫn luôn theo cùng An Chi .
Hảo cảm đối với Trần Diệp Thanh lại lần nữa tăng lên, tôi bày tỏ ánh mắt cảm kích với cô ta, tiếp đó nói: "Được thôi, nếu đã là party sinh nhật, nhất định phải thiết yến đãi khách, tôi có thể tận lực trợ hứng rồi."
Thư cũng cười, nói với tôi: "Không nghĩ tới chị Hằng còn biết hát đó, làm trợ lý như em mà vẫn luôn không biết, thật đáng chết quá."
Cộng thêm câu nói này của Thư, cuối cùng đã thành công bắt đầu một đề tài.
Tôi cười, nói đùa: "Đúng đó... Thư à, kể từ khi bên Cố Thanh, quả thực không còn chăm chỉ làm việc như trước kia nữa rồi, đúng thật đáng chết."
Thư nghịch ngợm le lưỡi một cái, Cố Thanh lại bao biện cho Thư: "Ấy, em nói này chị dâu, phong cách làm người của chị rõ ràng là đại độ như vậy, cần gì phải giả bộ làm khó Thư chứ!"
Tôi tỏ vẻ thành thật nói: "Giả bộ? Cậu cho là tôi đang diễn trò sao? Tôi sắp thật sự gây khó dễ cho Thư rồi đó.”
Cố Thanh bất đắc dĩ vuốt mũi mội cái, Cố Thành Phan nắm eo tôi, dịu dàng nói: "Ầy... Bảo bối nhỏ à, em đừng nên trêu chọc em dâu nữa, dọa người ta chạy mất bây giời."
Nếu Cố Thành Phan đã có lòng tỏ ra ân ái với tôi như vậy, mà tôi lại không phối hợp một chút, thì quả thực bản thân kém tắm quá.
Tôi giả vờ nép vào ngực Cố Thành Phan , nén giọng, làm bộ nhu mì nói: "Aizz... Nếu chồng đã nói như vậy, người ta nghe lời là được chứ gì."
"Ọe..." Mọi người phối hợp làm động tác muốn nôi, Cố Mai dịu dàng nói: "Được rồi được rồi, mau đi bố trí bàn tiệc thôi, một lát nữa nếu có khách tới thì không ổn chút nào."
Cố Vũ Thành khoát khoát tay nói: "Không vội không vội, mọi người đều biết Cố Vũ Thành tôi nổi danh là con cú mèo, hôm nay chơi đến đêm, dự vào khoảng năm trăm người."
Năm trăm người?
Tôi không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi: "Lần trước hai trăm người đã là nhiều lắm rồi. Măm trăm người. Cố Vũ Thành, anh không có nói điêu đấy chứ ? Oái?"
Cố Vũ Thành lại nở nụ cười tà mị chết người: "Lần trước chỉ là trong phòng nhỏ, em nhìn xem nơi này rộng rãi thế nào chứ, đâu phải giới hạn ở một chỗ này đâu, sân trước sân sau, không phải đều có thể bố trí người ở đó sao! Chỉ là, tiền rượu tối nay thì..." Cố Vũ Thành giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, cười gian: "Gấp đôi..."
Quả nhiên vô thương bất gian*, Cố Vũ Thành nhìn qua trông có vẻ đứng đắn, thật ra bên trong chính là một gian thương, đại gian thương.
(*) Vô thương bất gian: Không có ai làm kinh doanh, thương mại mà không gian dối.
Trần Diệp Thanh có vẻ lo lắng: "Anh không sợ người ta làm hư hết hoa cỏ trong vườn sao? Đúng rồi... Còn có cái phòng thủy tinh gì đó của anh, nếu như có người không hiểu chuyện tự tiện xông vào, vậy anh phải làm sao?"
Cố Vũ Thành không thèm để ý chút nào nói: "Không thể nào, phòng thủy tinh trừ tôi, ừm... Ai cũng không vào được. Còn dăm ba cây cỏ trong vườn, không việc gì, hư thì hư, quy củ nơi này của tôi, có ai không hiểu sao. Làm hỏng thì bồi thường gấp đôi, nếu là người không hiểu quy củ, sẽ đến cái xó nhỏ vắng vẻ này của tôi hay sao? Đúng không?"
Quả thực, cái nơi nhìn không ra làm sao này, nếu không phải người thật sự hiểu Cố Vũ Thành, chắc sẽ chẳng có ai thèm đến đây đâu!
Một nơi rất thú vị, một người rất thú vị.
Cố Vũ Thành giải thích xong, rất sợ mọi người vẫn còn chưa yên tâm,lại nói: "Được rồi... Ở chỗ này của tôi, không người nào dám lỗ mãng đâu, nếu như dám làm càn, không phải còn Vu Mạnh sao, nếu đến Đại thiếu gia Vu Mạnh cũng không bao che được, còn có vị đại công tử Cố Thành Phan đây cơ mà, sợ cái gì?"
Vu Mạnh liếc mắt: "Tôi sẽ không vì cậu mà làm bẩn đao đâu, tôi cắm đao vào người cậu thì còn được.”
Cố Vũ Thành mặt đen thui, che ngực, ôm đầu nói vẻ đau đớn lắm: "Cậu... cậu..."
Cố Thành Phan không biết từ lúc nào đã tự cho mình một ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, anh nói: "Cậu cái gì mà cậu, anh đắc tội với quá nhiều người, tôi cũng không phải vạn năng, đừng hy vọng chúng tôi sẽ giúp anh, chúng tôi chẳng qua là tới góp chút gió mà thôi."
Cố Vũ Thành lại tổn thương lần nữa, làm bộ ói ra một ngụm máu tươi, mặt đầy thất vọng, không thiết gì nữa: "Thôi thôi, các người đều là như vậy cả. Ở địa bàn của tôi, tôi chính là quy củ, nếu ai dám không theo, giết không tha..."
Nói xong Cố Vũ Thành còn ra vẻ làm một động tác tay cắt cổ. Thực sự, Cố Vũ Thành trong nháy mắt đó, sát khí trong ánh mắt tuyệt đối không phải giả, tôi cũng có chút sợ hãi. Thế nhưng... Đây mới thực sự là Cố Vũ Thành, cũng là ngọn nguồn những vết sẹo trên mặt của anh ta!