Cố Thành Phan nhìn mặt trời dần lên cao ở phía xa, đeo kính râm trầm tư, không biết lúc này Trình Ngân Hằng đang ở đâu, làm gì, có phải đang ở cùng Vu Mạnh hay không, liệu có nối lại tình xưa hay không? Nghĩ tới đây, anh cắn răng nghiến lợi càm ràm: Trình Ngân Hằng, nếu em dám hồng hạnh lan tường, tôi nhất định sẽ cắt tỉa cành lá của em.
An Chi từ lều đi ra, đội cứu viện cứu viện mỗi ngày mỗi đêm, muốn ngủ ngon giấc là không thể nào, bây giờ cô ấy cũng không có tâm trạng đi ngắm phong cảnh nước ngoài.
Cô ấy vươn vai, đi tới bên cạnh Cố Thành Phan, làm động tác vươn tay ra hỏi: “Em đoán anh đến tìm Ninh Khanh, đúng không?”
Đôi mắt giấu sau kính râm của Cố Thành Phan khẽ trầm xuống, trả lời: “Như em muốn, em trả lời đúng rồi.”
An Chi dừng vận động, chân mày chau lại, không hài lòng mà bất bình giùm cho Trình Ngân Hằng: “Anh như vậy có nghĩ tới Ngân Hằng sẽ nghĩ thế nào không? Anh có nói với cô ấy về chuyện của anh và Ninh Khanh chưa? Cô ấy có biết anh đến tìm cô ta không?”
Cố Thành Phan vốn bất an trong lòng, không ngờ bị An Chi vạch trần như vậy, mạnh miệng nói: “Chuyện của anh là chuyện của anh, không liên quan gì tới cô ấy.” An Chi há miệng một cái, còn muốn nói gì đó, Cố Thành Phan lại lạnh lùng nói: “An Chi, cũng không liên quan gì đến em.”
Nói xong anh liền xoay người rời đi, An Chi ở phía sau hét to: “Cố Thành Phan, tên khốn kiếp không dứt khoát nhà anh, nếu em là Trình Ngân Hằng, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, anh cứ chờ xem đi, chờ mà hối hận đi!”
Cố Thành Phan dừng lại một chút sau đó vẫn đi. An Chi dừng tại chỗ, có chút kinh ngạc mình lại bất bình thay cho Trình Ngân Hằng, rõ ràng mình và Ninh Khanh quen biết lâu hơn một chút, cơ hội ở bên nhau nhiều hơn một chút, vậy thì cũng nên có tình cảm với Mễ Ninh Khanh nhiều hơn một chút chứ!
An Chi không phải là loại người bị đạo đức “bắt cóc”, trong lòng cô ấy vẫn luôn có suy nghĩ của chính mình, cô ấy cảm thấy ai đúng ai sai thì người bên cạnh không cách nào thay đổi được.
Cố Thành Phan pha cho mình một tô mì ăn liền, cũng may nước X thực hiện tốt kỹ thuật phòng chống động đất, số người chết chiếm số ít, anh đã không ăn gì một ngày một đêm, nếu còn không ăn gì nữa e là sẽ khiến thân thể suy sụp.
Mễ Ninh Khanh vẫn không có một tin tức nào, nhưng anh vẫn muốn ở đây chờ đợi, một mặt là muốn bảo đảm cô ta bình an vô sự, về phương diện khác cũng là muốn làm rõ hơn về chuyện ba năm trước, anh đã không phải là thiếu niêu mười mấy tuổi nữa, cô ta cũng không phải là cô gái mới trưởng thành, bọn họ phải lý trí đối diện với cuộc sống của bọn họ, trăng gió hoa tuyết là gia vị cho cuộc sống, nhưng tuyệt đối không phải là nguyên liệu chính.
Cố Thành Phan vẫn luôn lang thang vòng quanh nước X, nhưng vẫn không có tin tức của Ninh Khanh, anh cũng có chút phiền lòng.
Vội vàng ăn xong mì, Cố Thành Phan nghĩ vẫn nên ra khỏi lều hít thở không khí.
“Anh Thành Phan… ” Có người gọi sau lưng, Cố Thành Phan chợt dừng bước, không dám quay đầu.
Mãi đến khi giọng nói sau lưng kèm theo tiếng khóc nức nở kêu lên: “Anh Thành Phan… là anh sao? Anh đến tìm Ninh Ninh đúng không?”
Cố Thành Phan quay đầu, đúng là Mễ Ninh Khanh, cô ta khóc như một con người của nước mắt, trên mặt dính đầy bụi bặm, tóc ngắn rối mù như một ổ gà, nhưng gương mặt xinh đẹp kia vẫn đẹp động lòng người. Lúc khóc lên lúm đồng tiền kia vẫn đẹp đến mức khiến người ta muốn rơi vào đó.
Mễ Ninh Khanh khập khiễng nhào về phía Cố Thành Phan, Cố Thành Phan vội vàng đưa hai tay ra ôm lấy cô ta. Bờ môi anh đang run rẩy, khóe mắt có nước mắt chảy xuống, anh ôm lấy người trước mắt thật chặt, như là trở lại mùa hè mấy năm trước, giống như bọn họ vẫn luôn bên nhau.
An Chi thấy bóng dáng của bọn họ, trong lòng ghen tỵ, không phải vì mình mà là vì Trình Ngân Hằng. Nhìn hai người thật xứng đôi, thật giống cặp đôi chính mà số mệnh đã sắp đặt ở bên nhau, chỉ là Trình Ngân Hằng thì sao, nếu lúc này Trình Ngân Hằng đứng trước mặt bọn họ thì coi là gì?
Cô Cố? Hay là kẻ thứ ba?
“Ôm đủ chưa!” An Chi thấy bọn họ vẫn ôm nhau không buông tay, không nhịn được mà nhỏ nhen trong lòng, nói: “Giữa thu hơi lạnh thật đấy, nhưng cũng không cần phải dính chặt như thế chứ!”
Ninh Khanh lau sạch nước mắt, ngạc nhiên nhìn An Chi nói: “An Chi, đúng là cậu ư, trời ơi, không ngờ cậu cũng đến rồi.” Nói xong tiến lên phía trước kéo tay An Chi, An Chi thầm nghĩ tớ không thèm đến chỗ chết tiệt này vì cậy đâu.
Có điều trong miệng lại nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, sau khi xảy ra động đất, người tớ nghĩ tới đầu tiên chính là cậu đấy.”
Mễ Ninh Khanh cảm động lau lau nước mắt nói: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vẫn chưa quên tớ.” Nói thật, trong lòng An Chi không xúc động chút nào chắc chắn là giả, cho dù thế nào, Ninh Khanh thật sự là bạn tốt thuở thiếu thời của cô ấy.
Phóng viên xung quanh tóm chuẩn cơ hội này, vây xung quanh chụp tí tách.
Cố Thành Phan nhíu mày một cái, gằn giọng nói: “Nếu tôi nhìn thấy những bức ảnh liên quan đến việc hôm nay trên bất kỳ tờ báo truyền thông nào, tất cả các người đừng hòng có miếng cơm nào mà ăn.”
Nghe thế, các phóng viên chĩa microphone ra lại rút về.
Ánh mắt Ninh Khanh thản nhiên, lập tức xoay người nói với mọi người: “Mong mọi người xóa ảnh đi, nếu không, tôi cũng không có cách nào giữ mặt mũi cho mọi người, nhưng nếu như mọi người tích cực phối hợp, tôi có thể phát biểu cảm nhận sau khi chịu trận động đất này.”
Mọi người đều cúi đầu, không nói tiếng nào mà xóa ảnh chụp, Cố Thành Phan gửi Mễ Ninh Khanh ánh mắt cảm ơn, Mễ Ninh Khanh lại tránh né ánh mắt này.
Bọn họ biết rõ lòng nhau, Cố Thành Phan sợ sau khi những bức hình này phơi bày ra ánh sáng sẽ bị Trình Ngân Hằng nhìn thấy.
An Chi bĩu môi: “Nếu đã gặp được Mễ Ninh Khanh ngày nhớ đêm mong, ngày mai hãy trở về cùng với máy bay cứu viện của thành phố G đi.”
Cố Thành Phan cười gật đầu, Mễ Ninh Khanh vừa cười vừa nói: “An Chi, tớ muốn… nói chuyện riêng với Cố Thành Phan một chút, dù sao… dù sao ngày mai hai người cũng đi rồi.”
Cố Thành Phan có chút khó hiểu: “Em không đi sao, không phải dù gì đầu tháng mười một em cũng phải về thành phố G sao? Ngày mai cùng nhau về luôn là được.” Lúc này Cố Thành Phan có chút giống đứa trẻ xin kẹo.
Mễ Ninh Khanh lắc đầu: “Em không thể để nhân viên của em bị thương vô ích, hơn nữa e là em không thể ở ngôi nhà em xây nữa, em phải xây lại một tòa nhà khác.”
An Chi không nhịn được mà xen vào: “Cậu còn định xây nhà kính à?”
Mễ Ninh Khanh gật đầu, An Chi biết điều rời đi, để lại hai người bọn họ nói chuyện riêng.
“Anh Thành Phan… ” Mễ Ninh Khanh hỏi: “Anh từng nói anh sẽ chờ em, còn tính không?” Quả nhiên vẫn hỏi, điều muốn biết nên được trả lời, vào lúc này, thẳng thắn bày tỏ để biết rõ lòng nhau là tốt nhất.
Cố Thành Phan nói: “Câu nói đó không có hạn sử dụng.” Mễ Ninh Khanh vui mừng trong lòng, Cố Thành Phan lại quay đầu nhìn đôi mắt chờ mong của cô ta, nói: “Chỉ là lúc đó em không hề gật đầu đồng ý.”
Ánh mắt mừng rỡ của Mễ Ninh Khanh mờ đi, Cố Thành Phan nói tiếp: “Lúc em vừa rời đi, quả thật trong lòng anh rất khó chịu, đó là lần đầu tiên uống say như chết, đó là lần đầu tiên hút thuốc, lần đầu khóc đến đau quặn ruột, có điều sau đó… ”
Cổ họng Cố Thành Phan khẽ động một cái: “Sau đó anh gặp Trình Ngân Hằng, không từ thủ đoạn có được cô ấy, sau đó… Anh muốn đối tốt với cô ấy.”
Mễ Ninh Khanh yên lặng nghe tất cả những điều này, như đang nghe người khác kể lại câu chuyện không liên quan đến mình, cuối cùng cô ta dùng giọng mũi đặc sịt hỏi: “Vậy… cô gái đó thế nào?”
Nhớ tới Trình Ngân Hằng, Cố Thành Phan không nhịn được mà cười nhạt, anh gật đầu nói: “Vô cùng tốt, nghe lời, đáng yêu, hiền dịu, lương thiện.” Ninh Khanh có chút kinh ngạc, chỉ gương mặt thôi, Trình Ngân Hằng giống Mễ Ninh Khanh đến mấy phần, nhưng tính cách lại hoàn toàn không giống mình!
Thì ra anh Thành Phan thật sự yêu người khác rồi, một người không liên quan đến mình.
Mễ Ninh Khanh bất đắc dĩ cười cười, khẽ nói: “Thật tốt, anh có thể hạnh phúc, thật tốt!”
Cố Thành Phan xoa đầu Mễ Ninh Khanh, nói: “Em cũng sẽ như vậy, đúng rồi, em và An Chi cũng đã lâu rồi không gặp, có cần anh gọi cô ấy ra đây nói chuyện với em một chút không?”
“Ừ được!” Ninh Khanh gật đầu liên tiếp.
An Chi hai tay khoác vai đi tới, thản nhiên nhìn thoáng qua Mễ Ninh Khanh, nói: “Tìm tớ có việc ư cô Ninh Khanh?”
Câu xưng hô cuối cùng này, Mễ Ninh Khanh nghe mà căng thẳng cơ thể, xưng hô khách sáo như vậy, hiển nhiên vẫn chưa quên chuyện đã xảy ra năm đó.
“Xin lỗi… ” Mễ Ninh Khanh ngập ngừng nói: “Xin lỗi nhé, An Chi… Lúc đó tớ cũng là… cũng là không còn cách nào, tớ cũng không muốn, nhưng những chuyện tớ trải qua đã là sự trừng phạt của tớ, không phải sao?”
An Chi mạnh mẽ gạt tay cô ta đưa tới, lớn tiếng hét lên: “Xin lỗi ư? Xin lỗi gì chứ? Là có lỗi vì tớ suýt chết, hay là có lỗi với cậu bây giờ bẩn thành như vậy? Hả? Nếu đã như vậy, tại sao cậu còn nghe lời người bên cạnh? Cậu muốn gì cậu nói với tớ đi, có gì tớ không thể cho cậu chứ? Hả?”
Mễ Ninh Khanh kéo ống tay áo cô ấy, bất đắc dĩ nói: “Tớ… tớ… tớ thật sự không biết! Tớ không biết chuyện lại phát triển thành như vậy.”
An Chi lau nước mắt, nói: “Bỏ đi, là tớ đáng đời, không nên dễ dàng tin lời người khác, chúng ta đều có lỗi, quá khứ đã đi qua rồi, không cần phải khăng khăng không buông bỏ, không tốt lắm… ”
“An Chi… ” Mễ Ninh Khanh cẩn thận nói: “Vậy bây giờ… cậu còn gặp bọn họ không?”
An Chi lắc đầu: “Sao có thể chứ? Tớ ước gì bọn họ đều chết đi, nếu còn gặp lại, tớ sao có thể dễ dàng tha thứ.”
“Nhưng… ” An Chi lại nói: “Tớ cảm thấy… giữa các cậu có tình cảm.”
“Tình cảm?” Mễ Ninh Khanh cười nói: “Tớ… chẳng qua là bàn đạp mà anh ấy muốn dùng để trả thù thôi, đừng nói tình cảm, chẳng có gì cả.”
Mễ Ninh Khanh khịt mũi một cái, nói: “Bỏ đi, đừng nói nữa, tớ thật sự không nên xúc động như vậy.”
An Chi ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm giác bầu trời sao sáng rực bị phủ một lớp bụi, chuyện cũ này nhắc lại vẫn đau lòng như vậy!
Chuyện ba năm trước, đều mang đến tổn thương nhất định đối với An Chi, Mễ Ninh Khanh, còn có Cố Thành Phan, mà người sau lưng thúc đẩy việc này chính là Vu Lệ Lệ.