An Chi liếc mắt xung quanh, ý muốn bảo tôi mau nhìn đám người ở đây. Phần lớn bọn họ đều mặc âu phục, thắt cà vạt, vô cùng đứng đắn. Cô ấy lại nói: “Hầu như trà sữa trân châu ở chỗ này đều có tác dụng đó. Nếu như cô muốn uống loại giúp ngủ ngon an thần vậy thì lần sau tôi tới đây gọi cho cô là được.” Sau đó, cô ấy vừa nhai trân châu vừa kể: “Tuy trong này chỉ có sáu viên trân châu, nhưng cũng đủ để đám người muốn thức trắng đêm tăng ca kia chống đỡ đến hơn nửa đêm.” Nghe vậy tôi khẽ vỗ ngực, may mà tôi chưa uống thêm trân châu của cô ấy, nếu không sợ là tối nay phải mất ngủ cả đêm rồi. Bỗng nhiên đám người xung quanh đều cúi đầu nhìn vào di động, sau đó thu dọn xong đồ đạc liền tan tác như ong vỡ tổ đi ra khỏi cửa. Tôi nhìn An Chi đang thu dọn đồ đạc ở phía đối diện, khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Cô cũng muốn đi à?” Cô ấy chép miệng nói: “Cô cứ ăn bánh đi. Tôi ra kia gói một phần bánh trà xanh cho Dương Khoan, tránh rơi vào tay người khác.”
Nói xong, cô ấy lập tức cầm theo túi xách đi về quầy chọn món. Tôi thật sự rất phục cô ấy, có mỗi mười sáu phần mà cô ấy có thể mua được tận ba phần, thật giỏi biết bao. Tôi tiếp tục ăn được vài miếng lại bỗng phát hiện ở giữa bánh kem có một chiếc nhẫn. Ngay lúc tôi chuẩn bị ngẩng đầu hỏi An Chi thì “bụp” một tiếng, tất cả đèn ở nơi này đều tắt hết. Tôi rất sợ bóng tối, vừa mới định kêu to thì chợt có giọng nói quen thuộc vang lên: “Ngân Hằng… ” là Cố Thành Phan. Tôi giống như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, nghẹn ngào vội nói: “Cố Thành Phan đừng ầm ĩ nữa, tôi không thích… không thích trò đùa này… ” Có một bàn tay chậm rãi kéo tay trái của tôi qua, tiếp theo có vật gì đó lạnh như băng khẽ lồng vào ngón áp út của tôi, còn có chút nhẵn nhụi. Con mẹ nó, ngay cả mắt tôi cũng không dám mở ra, Cố Thành Phong, anh là chó sao? Khắp nơi đều tối đen mà vẫn có thể nhìn rõ như vậy. Hương thơm dễ chịu bỗng lướt qua chóp mũi, dừng lại ở bên tai tôi: “Ngân Hằng, đừng mắng thầm anh trong lòng nhé. Em mau mở mắt ra nhìn chút đi. Ngoan… Không phải sợ… ”
Tôi cũng không biết vì sao chỉ cần vừa tắt đèn là tôi đã lập tức nhắm mắt lại, có lẽ bởi vì trong tiềm thức tôi luôn cảm thấy cứ đi ngủ thì mọi chuyện đều sẽ tốt. Thế nhưng giọng nói của anh tựa như có phép thuật vậy khiến tôi chậm rãi mở mắt ra. Trời ơi, toàn cảnh thành phố về đêm đều có thể xem trọn vẹn, xe cộ tấp nập nhộn nhịp. Bình thường tôi chính là một người dân trong thành phố này, nhưng bây giờ cả thành phố đều ở dưới chân tôi. Tôi không thể nén nổi kinh ngạc trước cảnh đẹp không từ ngữ nào có thể diễn tả đó. Trong phòng có thắp vài ngọn nến, vẻ mặt của anh vô cùng dịu dàng dưới ánh sáng mờ ảo. Anh nhẹ nhàng hỏi tôi: “Ngân Hằng… Em… có đồng ý gả cho anh không?” Tôi lập tức kích động gật đầu, chưa bao giờ cảm thấy vui đến như vậy. Anh lại lấy ra một chiếc nhẫn, nói: “Anh cũng đồng ý. Ngân Hằng, anh muốn được ở bên em.”
Đây là chiếc nhẫn bạch kim dành cho đàn ông, tôi lập tức nhận lấy, kéo tay anh qua, lần mò đến ngón áp út rồi chậm rãi đeo vào. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, chính là điều hạnh phúc nhất trên thế giới này. Tôi mỉm cười rạo rực trong bóng đêm, dường như tôi đã thích Cố Thành Phan rồi. Mong anh đừng làm tôi buồn lòng, hãy che chở cho tôi, đừng để tâm hồn tôi phải phiêu bạt ở khắp nơi nữa, cũng đừng khiến tôi phải hối hận vì quyết định lúc này. Tôi thề chỉ cần mình còn sống, nếu anh không tổn thương tôi thì tôi tuyệt đối sẽ luôn hết lòng vì anh, sẽ giao cho anh nắm giữ tất cả ngọt ngào, hạnh phúc trong tình yêu. Vào khoảnh khắc này, tôi chỉ là một cô gái bé nhỏ, cho nên đã quên mất mình là một người phụ nữ có nguyên tắc, cũng quên rằng chỉ có như vậy mới không bị tổn thương.
Một lúc lâu sau, tôi mới ngẩng đầu lên hỏi anh: “An Chi đâu rồi?” Anh ôm chặt tôi, nói: “Đang chờ ở bên ngoài. Cô ấy nói trước tiên phải đưa thức ăn cho tài xế, bảo anh ta quay về. Lát nữa mới trở lại đây ngắm sao với em.” Tôi hỏi: “Vậy còn anh? Anh định đi đâu?” Không được, tôi đã bắt đầu quan tâm đến hành tung của anh rồi. Anh dịu dàng nói: “Anh đi giải quyết một vài chuyện em không nên biết, tin tưởng anh được không? Sau này anh sẽ không lừa gạt em nữa đâu.” Tôi nhẹ giọng gật đầu: “Vâng… Anh chờ lát nữa ngắm sao với em xong thì hẵng đi nhé.”
Anh lập tức bật đèn, kéo tay tôi ra ngoài cửa: “Đi thôi, bây giờ chúng ta ngắm sao, đến khi nào An Chi về mới thôi.” Anh không nói hai lời liền dẫn tôi bước lên cầu thang ở tầng trên: “Oa… ” mặc dù biết sao sáng rất đẹp, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà ngạc nhiên kêu lên thành tiếng. Từ khi rời xa quê hương đến đây phiêu bạt với bố, đã thật lâu tôi không được trông thấy ánh sao xinh đẹp như vậy rồi. Mai nhất định sẽ là một ngày mùa thu vô cùng trong xanh. Tôi kéo tay anh, nghĩ thầm trong đầu, thời gian tuy rất chân thực nhưng lại đối xử không tệ với tôi. Hôm nay tôi có người yêu là Cố Thành Phan, có người bạn tốt là An Chi, đời này đâu còn mong gì hơn nữa.
An Chi cầm theo túi bánh trà xanh đi xuống từ thang máy không dùng để ngắm cảnh. Trong lòng cô ấy tràn đầy ngọt ngào, thầm nghĩ có lẽ hiện tại Cố Thành Phan đã cầu hôn bạn tốt của mình rồi, cô ấy thật sự vui mừng thay cho bạn mình. Nếu đổi lại là Mễ Ninh Khanh, mặc dù bây giờ cô ấy đã không còn thích anh nữa nhưng cũng không thể chúc phúc cho cô ta từ tận đáy lòng. Không, sao có thể so sánh Trình Ngân Hằng và cô ta chứ? Hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau mà. Mễ Ninh Khanh nhìn qua có vẻ hoạt bát cởi mở, vô cùng thoải mái nhưng trên thực tế cô ta lại rất cẩn thận, chỉ thích tất cả mọi người vây quanh mình.
Mà Trình Ngân Hằng lại không giống vậy, tuy nhìn cô khá lạnh lẽo cô quạnh, nhưng trong lòng lại là hừng hực lửa nóng, bất cứ ai ở bên cạnh cô cũng đều có thể cảm nhận được sự nhiệt tình chân thành ấy, mà chính mình thật may mắn biết bao. Đi xuống tầng một, An Chi liền bước ra khỏi thang máy, đi tới trước mặt Dương Khoan đang đứng hút thuốc trên hành lang, đưa bánh kem cho anh ta: “Được rồi, cậu về trước đi. Lát nữa tôi còn phải ngắm sao với Ngân Hằng.” Anh ta nhận lấy túi bánh, dập tắt tàn thuốc, khinh thường nói: “An Chi, tôi thực sự không hiểu rốt cuộc Ngân Hằng kia có gì tốt, đáng để cô và Cố Thành Phan suốt ngày vây quanh chứ?”
Nghe vậy, cô ấy liền liều chết nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh ta, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Mong anh đừng nói bạn tốt của tôi như thế.” Vẻ mặt anh ta bỗng trở nên khó hiểu: “Bạn tốt? Cô xem Trình Ngân Hằng là bạn tốt sao? Vậy Ninh Khanh thì sao? Cô coi cô ấy là gì chứ?” An Chi từ chối cho ý kiến: “Không sai, đúng như anh nói Ninh Khanh chính là thứ gì đó. Dương Khoan, tôi biết anh đang tính toán điều gì, nhưng tốt nhất anh đừng đụng vào Trình Ngân Hằng. Hơn nữa chuyện ba năm trước, không đúng, bây giờ đã hơn ba năm rồi, tôi khuyên anh nên buông xuống, không phải anh cứ cho rằng không đen thì nó chính là trắng đâu. Ninh Khanh… Niko cũng không hề tốt giống anh tưởng.” Thấy anh ta còn muốn nói thêm gì đó, cô ấy lại tiếp tục: “Sau này tôi gọi anh, nếu đồng ý thì hẵng tới, cũng đừng nhăn mặt, cau mày.”
Anh ta vội giải thích: “Hôm nay không phải tôi thái độ với cô.” “Ha ha… ” Cô ấy cười nhạt: “Với tôi? Anh dám không? Sau này anh nên nhớ kỹ, Trình Nguyệt Hằng chính là bạn tốt của tôi, tổn thương cô ấy cũng chẳng khác nào tổn thương tôi.” Kiên định nói xong câu đó, cô ấy liền xoay người lại: “Được rồi, anh đi trước đi. Tôi còn phải ngắm sao.” Nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ấy, anh ta thực sự cảm thấy vô cùng khó hiểu. Vì sao tất cả mọi người đều bênh vực Trình Ngân Hằng chứ? Rõ ràng những thứ này phải nên thuộc về Mễ Ninh Khanh mới đúng. Dưới bóng đêm, vẻ anh ta bỗng trở nên dữ tợn khiến người khác sợ hãi.