Buổi tối, Cố Thành Phan không ở nhà.
Tôi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, rồi đi tới địa chỉ mà đạo diễn Phùng đã cho.
Vào trong phòng, vô cùng yên tĩnh, trong không khí tràn đầy mùi thơm ngát nhàn nhạt, tôi lấy lại bình tĩnh, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Đạo diễn Phùng, sao chỉ có một mình anh.”
Tôi đóng cửa lại, đi vào, tìm một vị trí cách xa Phùng Giang rồi ngồi xuống.
Bề ngoài của Phùng Giang vốn có chút hèn mọn, bây giờ lại lộ ra nụ cười quái dị như vậy, nếp nhăn trên mặt lại sâu thêm vài phần, anh ta đứng lên, xoa xoa hai tay của mình, đi tới chỗ tôi.
Tôi có chút khẩn trương nắm chặt lấy tà váy của mình: “Đạo diễn Phùng, tôi đột nhiên đau bụng, tôi ra ngoài một lát.”
Nói xong, tôi liền chạy về phía cửa, nắm lấy tay cầm định mở cửa ra, trên cánh tay truyền đến một hồi đau đớn, cả người liền bị Phùng Giang ôm lấy từ phía sau.
Bị ép rời xa lối thoát duy nhất kia, bên tai là nụ cười giễu cợt mang theo chút trầm thấp của anh ta.
“Cô xem cô cũng đã ngủ với Cố Thành Phan rồi, chi bằng hầu hạ tôi một đêm, Trình Ngân Hằng, ông đây thích cô lâu lắm rồi... Còn cho là cô rất cao thượng, không dám đụng vào cô, thật không ngờ bản chất... vẫn không khác những người khác.”
Tay anh ta vuốt ve bắp đùi tôi, toàn thân tôi nổi da gà, không ngừng run rẩy.
Trước đây lúc Phùng Giang dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi nên có chút cảnh giác, vì Cố Thành Phan, một năm qua tôi vẫn luôn bảo vệ mình thật tốt, thế cho nên... tôi đã hoàn toàn quên mất, loại ánh mắt đó chứng tỏ điều gì.
“Đạo diễn Phùng, anh buông ra, tôi và Cố Thành Phan không phải như thế.”
Đúng, tôi và anh bây giờ là vợ chồng quang minh chính đại, nhưng lời đến khóe miệng, tôi vẫn không thể nói ra.
“Như thế của cô là thế nào hả? Trình Ngân Hằng, đừng có nể mặt lại không muốn, tôi là đạo diễn của “Không Thành”, nếu cô không chịu, sau này đừng trách.” Anh ta hung tợn nói bên tai tôi.
Hơi thở đáng ghê tởm khó ngửi, xông vào chóp mũi của tôi, tôi chán ghét đến mức muốn ói.
Anh ta hít sâu một hơi trên cổ tôi: “Thơm quá! Trình Ngân Hằng, cô không cởi thì để ông đây cởi giúp cô nhé.”
Hai tay tôi nắm chặt áo của mình, dùng giày cao gót hung hăng đạp Phùng Giang một đạp, mới nhảy ra xa một chút: “Đạo diễn Phùng, anh như vậy, Cố Thành Phan sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Phùng Giang sửng sốt một lát, sau đó nở ra nụ cười giễu cợt: “Cậu Cố ư? Cậu Cố chẳng qua là chơi đùa với cô mà thôi, cô cho rằng anh ta sẽ vì người đàn bà như cô mà làm gì chứ… ”
Phùng Giang liếm đôi môi dày của anh ta, từng bước từng bước đi về phía tôi.
“Rầm… ”
Cửa lớn bị đá mở tung, tôi kinh ngạc ngẩn người tại chỗ.
Cố Thành Phan và Vu Lệ Lệ thình lình đứng ở cửa, sắc mặt Cố Thành Phan cực kỳ xấu, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng cả thế giới này.
Còn Vu Lệ Lệ, lại hả hê đứng ở cửa thấy người ta gặp họa mà vui sướng, ngước mắt về phía tôi...
Cô ta cố ý.
Một nắm đấm trực tiếp rơi lên mặt Phùng Giang, Phùng Giang liền ngã trên mặt đất, va vào một bên ghế, cả người lăn mấy vòng trên đất.
Gáy đập xuống đất phát ra âm thanh kịch liệt, anh ta kêu lên ai oán, khiến tôi không khỏi nhíu mày.
“Cậu Cố, cậu Cố... Tôi sai rồi, tha cho tôi.”
Chỉ thấy Phùng Giang từ dưới đất bò dậy, hai đầu gối quỵ xuống trước mặt Cố Thành Phan.