Cố Thành Phan hỏi tôi: “Tiếp theo muốn đi đâu?” Tôi ngẩng đầu, giận dỗi như trẻ nhỏ hỏi anh: “Sao vậy? Em đi đâu anh cũng muốn đi theo sao? Hử?” Cố Thành Phan mỉm cười gật đầu. Tôi nhìn nhìn đoàn người đi lại dưới ánh mặt trời, có không ít người nhìn về phía này, cũng không ít người nhìn qua bằng ánh mắt nghi ngờ. Có điều giờ khắc này, tôi toàn bộ đều không để ý, tôi quan tâm gì đây? Tôi chỉ quan tâm bày tay to lớn ấm áp của người đang ở bên tôi. Tôi tựa sát vào anh, ngọt ngào nói: “Vậy… chúng ta về nhà đi.” Tôi nói về nhà, đương nhiên là chỉ chung cư của Cố Thành Phan, nhưng Cố Thành Phan lại nói: “Hay, anh dẫ em đến biệt thự của anh xem chút nhé!” Tôi quả quyết lắc đầu, tuy tôi mới chỉ đến biệt thự của anh vẻn vẹn hai lần, nơi đó quả thực rất đẹp, nhưng tuy rất đẹp, cơ mà lại không có hương vị của gia đình. Ngược lại, chúng tôi thường ở chung cư của anh, hơn nữa môi trường ở đó cũng không tồi. Cho nên tôi nói: “Chúng ta lần sau hãy đến biệt thự của anh được không? Giờ em chỉ muốn về nhà, trở về nhà của chúng ta.” Cố Thành Phan gật đầu, vuốt sống mũi của tôi, cười nói: “Đi!” Trờ ơi, động tác cưng chiều biết bao, lời nói vô cùng nghe lời, biểu hiện bây giờ của Cố Thành Phan, khiến tôi vừa cảm động lại thích thú. Chúng tôi đi ô-tô về đến chung cư, Cố Thành Phan đi xe đỗ, bởi vì nóng lòng muốn về nhà nên tôi liền vui mừng chạy đến đó mở cửa. Tôi khẽ ngân nga, lúc đang quẹo ở chân cầu thang thì nhìn thấy một bóng người. Cô ấy ngồi xổm vùi đầu vào giữa hai đùi đang co quắp, dường như... là đang ngủ. Tôi đi tới, vỗ lên bả vai của cô ấy, đôi mắt mông lung đang buồn ngủ của cô ấy ngước lên, là An Chi. Tôi vui mừng lay người cô ấy: “An Chi, chị không sao thật tốt quá rồi.” Mặc dù Cố Thanh nói cho tôi biết An Chi đã thoát hiểm, hơn nữa danh sách công bố tử vong sáng hôm trước cũng không có tên cô ấy, nhưng tôi vẫn rất lo lắng. An Chi vẻ mặt mê man ngẩng đầu, hỏi: “Ai da, cô đừng lay tôi nữa, tôi dù có sống sót sau trận động đất, cũng bị cô lay đến chết đó.” Tôi dừng không lay nữa, cười ra tiếng, cười rồi lại khóc thành tiếng. An Chi lại tiếp tục ngẩn người, an ủi lại: “Được rồi được rồi, tôi có thể sống trở về đã không dễ dàng rồi, cô cũng đừng khóc nữa.” Lúc này tôi mới bình tĩnh lại, hỏi cô ấy: “Sao chị lại đến đây vậy?” An Chi đung đưa kính râm của cô ấy, yếu đuối nói: “Ngân Hằng à, cô còn dám nói ư, còn không phải vì cô không phải nghe điện thoại ư!” Tôi lắc chiếc túi mua sắm trong tay nói: “Ha ha ha, giờ mua điện thoại mới rồi, yên tâm đi.” Tôi nói rồi mở cửa, An Chi nhìn quanh rồi hỏi: “Cố Thành Phan đâu? Dù sao tôi cũng có thể coi như em gái của anh ta, sao lại không đến nghênh đón tôi vậy?” Tôi đang chuẩn bị giải thích Cố Thành Phan đang đỗ xe, An Chi liền nói: “Cũng hay, anh ta không đến tôi càng dễ nói chuyện với cô hơn.” Sắc mặt An Chi đột nhiên nặng nề hỏi tôi: “Ngân Hằng, cô biết lần này Cố Thành Phan đến nước X tìm ai không?”
Tôi lắc đầu, nếu đã là chuyện cũ thì cứ cho qua đi, dù đáp án là gì thì tôi cũng sẽ chọn tha thứ cho sự xung động của Cố Thành Phan. An Chi kéo tay tôi nói: “Cố Thành Phan đi tìm... ”
“An Chi.” Cố Thành Phan liền ngắt đoạn cái tên mà An Chi đang định nói ra, anh đi tới, nhìn An Chi một lát, lại nhìn tôi, sau đó nói: “Ngân Hằng... Anh nói thẳng cho em biết vậy, tôi đi tìm... An Chi.” Trong lòng tôi liền đùng một cái, nhưng lập tức liền yên lòng: “Vậy ư, vậy thì có sao đâu.” An Chi mở miệng, còn muốn nói điều gì đó, Cố Thành Phan lại nói: “Vậy tốt rồi, anh đưa An Chi đi nhắm cây hoa Hợp Hoan mới lấy ở cửa hàng về, em nấu cơm trước đi được không?” Tôi hài lòng gật đầu. Cố Thành Phan dẫb An Chi ra ngoài vườn, nói dẫn cho dễ nghe chứ trên thực tế chính là kéo đi. An Chi cuối cùng dùng sức hất tay Cố Thành Phan ra nói: “Anh buông ra, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi nói chứ, sao thế? Anh chột dạ hả.”
“Câm miệng!” Cố Thành Phan mắng: “An Chi ơi An Chi, ngày thường anh đối với em cũng không tệ mà, anh biết em đang thấy bất bình thay cho cô ấy, nhưng em có nghĩ đến anh không?”
“Nghĩ đến anh ư?” An Chi nghiến răng nghiến lợi nói: “Quen anh nhiều năm như vậy rồi, giờ tôi mới biết anh là loại đàn ông không đáng mặt đàn ông như vậy đó, phi... Tôi nhìn rõ anh rồi, vì một người yêu cũ mà che giấu cả vợ mình.”
Cố Thành Phan chống nạnh, liếc nhìn chung quanh, sau đó mới nhỏ giọng giải thích nói: “Quan hệ của anh và Ngân Hằng mới tốt lên chưa được bao lâu, anh không muốn bây giờ nói cho cô ấy biết chuyện đó, chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến chuyện chung sống của bọn anh, em hiểu không?”
An Chi tuy hiểu lơ mơ, nhưng rõ ràng đã bị nói đến mềm lòng rồi. Cố Thành Phan rèn sắt khi còn nóng: “Anh dùng cách không chính đáng để bám theo cô ấy, nhưng anh thật lòng thích cô ấy, không, anh yêu cô ấy, cho nên anh không muốn chuyện đó quấy rầy cuộc sống hiện tại của bọn anh.”
An Chi đã hiểu, ý chính là Cố Thành Phan không nói cho Trình Ngân Hằng, cũng là bởi vì yêu cô ấy. Nếu đã như vậy, thì còn gì đáng nói nữa? Cô là đòi công bằng cho Trình Ngân Hằng, chẳng phải cũng là muốn đòi sự yêu thương công bằng sao? Nhưng bây giờ Cố Thành Phan nói, anh yêu Trình Ngân Hằng, vậy thì cô cũng không thể nói gì hơn. Nhìn thấy Cố Thành Phan còn muốn nói điều gì đó, An Chi sửa lại tóc, khoát tay nói: “Thôi đi thôi đi, đừng nói nữa, không phải anh vừa nói hoa gì đó mà? Hoa Hợp Hoan ư? Đang mùa thu lấy đâu ra hoa Hợp Hoan chứ?” Cố Thành Phan chỉ góc tường: “À... Người nào đó cho anh, cũng không biết là tặng anh hay là hy vọng thông qua anh tặng cho người nào khác nữa?” An Chi nhìn chậu bông kia, tâm tư trôi dạt đến nơi rất xa một lát, nhưng cô ấy lập tức thu lại tâm tư. Cô chùm áo lên, tiện đà hỏi: “Anh ấu đang ở đâu?”
Cố Thành Phan lắc đầu: “An Chi... Anh thực sự... Không thể trả lời.” An Chi uy hiếp: “Được đó, nếu anh không nói cho em biết, em sẽ đi nói với Ngân Hằng.” Cố Thành Phan khổ sở nhíu mày: “An Chi... Đều cần phải có thời kỳ quá độ không phải sao?”
“Thời kỳ quá độ?” An Chi đột nhiên rít gào: “Mẹ kiếp còn em thì chịu tổn thương thế nào chứ? Hơn nữa không chỉ có mình em, với Niko, mẹ kiếp cũng bị tổn thương như thế, Hả?!” An Chi mất kiểm soát y như trong dự liệu của Cố Thành Phan, anh muốn an ủi cô ấy, nhưng ngón tay của An Chi lại chỉ vào tim mình nói rằng, không phải lời khi phẫn nộ: “Em bây giờ chỗ này vẫn còn chưa khỏe, lúc từng máu me đầm đìa anh vẫn chưa từng thấy đúng không?” Cố Thành Phan nói: “Đúng, anh ấy nên chết, cho nên anh ấy cũng đã bị báo ứng rồi, nói thật anh ấy đối với anh cũng rất tốt, nhưng một đao trên trái tim anh ấy, lại... lại là do anh gây ra.” An Chi trầm mặc, đúng vậy, chuyện giữa hai bọn họ, chính là vì muốn ngăn Cố Thành Phan, anh ấy bị kẹt ở giữa nhất định cũng không dễ chịu nhỉ, tình thế khó xử, làm sao cũng khó xử, là bản thân mình động. An Chi bất đắc dĩ ngẩng đầu, nói: “Quên đi, đều đã qua rồi, không nói nữa.” Gió thu mang đến cảm giác man mắt, thặt sự đã qua rồi sao? Không ai nói rõ được.