Bầu không khí trở nên vô cùng bối rối, ngay cả âm thanh hạt mưa rơi xuống lá cây cũng có thể nghe được, tôi nhìn về phía những bông hoa cúc dập nát trong góc vườn, những bông hoa này… Cố Vũ Thành không muốn hay là không còn lòng dạ nào để thu dọn chúng?
Chúng tôi đều chờ mong An Chi trả lời, nhưng ngay cả mí mắt An Chi cũng không động, cô ấy chỉ phất tay nói ra: “Được, đã như vậy thì đi dạo trong phòng đi, bên ngoài trời mưa, lạnh quá.”
Cố Vũ Thành hơi kinh ngạc trước phản ứng của An Chi, anh ta vẫn cho rằng Vu Mạnh không nói với An Chi rằng nơi này còn có sự tồn tại của người tên Cố Vũ Thành. Chẳng lẽ anh ta thật sự không đủ sức khiến An Chi rung động sao? Sao ngay cả mí mắt của cô cũng không động lấy một cái? Giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, dường như chỉ là gặp được một ông chủ xa lạ ở một khu vui chơi mà thôi.
Những ý nghĩ này chạy qua đầu Cố Vũ Thành, sau đó hắn mới chậm rãi gật đầu, đưa tay làm tư thế mời, nói ra: “Mời vào trong.”
An Chi lùi lại một bước, dùng tư thế như nữ vương, nói bằng thái độ bề trên: “Chủ nhà đi trước dẫn đường đi.”
Trong lòng Cố Vũ Thành càng thêm ngứa ngáy khó chịu, anh ta thật sự không hiểu vì sao An Chi lại lạnh nhạt với anh ta như vậy. Anh ta từng làm chuyện quá đáng như vậy với cô ấy, cô ấy thật sự không hận sao? Hay bởi vì không quan tâm, khi ở cạnh nhau cũng không nghiêm túc yêu đương nên bây giờ mới hờ hững như vậy?
Hiện giờ anh ta không có thời gian nghĩ nhiều chuyện như thế, nếu An Chi đã không để ý thì anh ta cũng không thể tự mình dâng lên cửa xin ăn đòn được!
Cố Vũ Thành thu tay lại, đi trước nói: “Được, vậy để anh dẫn đường.”
Khi Cố Vũ Thành quay người lại, tôi cảm giác được An Chi thở dài một hơi. Trần Diệp Thanh vội vã tiến lên, kéo tay Cố Vũ Thành, tươi cười nói với mọi người: “Tôi là bạn gái của Cố Vũ Thành, nơi này tôi rất quen thuộc, An Chi cũng là bạn cũ, tôi cũng đến dẫn đường.”
Cuối cùng An Chi cũng có giây phút ngây người trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. An Chi nhanh chóng thu lại suy nghĩ của mình, mỉm cười trả lời: “Được, mọi người dẫn đường đi, tôi đi theo.”
Tôi và Vu Mạnh nhìn nhau, nhìn vẻ mặt của Cố Thành Phan thì hiển nhiên là anh đã biết từ trước rồi, không có chút kinh ngạc nào.
Tôi không nhịn được, thầm mắng trong lòng: “Mẹ kiếp, Trần Diệp Thanh cũng quá trâu bò nha! Mấy ngày trước còn khóc lóc nói thích Cố Thành Phan, hôm nay đã kéo tay Cố Vũ Thành tươi cười vui vẻ như vậy rồi.”
Nhưng với người lạnh lùng như tôi thì những lời thô tục như này tôi cũng chỉ nghĩ ở trong lòng mà thôi, tôi cũng không có can đảm nói ra mấy lời này. Hơn nữa, An Chi không nói gì, tôi lên tiếng chẳng phải là chen vào việc của người khác sao? Lúc này, tôi cũng không muốn làm Cố Thành Phan mất mặt.
Cố Vũ Thành quay đầu nhìn An Chi một chút, trong cái liếc mắt này có rất nhiều cảm xúc, cảm xúc này quá mạnh mẽ, ngay cả người ngoài cuộc như tôi cũng nhìn ra vài phần.
Cố Vũ Thành và Trần Diệp Thanh sánh vai nhau đi ở phía trước, tôi kéo tay An Chi đi theo sau lưng bọn họ, lại bị Cố Thành Phan vượt trước một bước, Vu Mạnh lảo đảo suýt nữa ngã lăn ra.
Rơi vào đường cùng, Vu Mạnh đành phải đi bên cạnh An Chi, tôi ném cho Cố Thành Phan một cái nhìn tràn đầy vẻ khinh thường.
Cố Thành Phan khoác tay lên vai tôi, trêu chọc nói: “Sao vậy? Người yêu nhà người ta cùng chung chí hướng, em theo tới làm gì?”
Thật ra tôi biết anh muốn hỏi vì sao tôi và Vu Mạnh lại đi cùng nhau, nhưng tôi sẽ không để cho anh được như ý nguyện, ai bảo anh dám bỏ tôi một mình, chạy tới nơi này an nhàn rảnh rỗi cơ chứ?
Tôi hỏi lại: “Đúng vậy, người yêu nhà người ta cùng chung chí hướng, sao anh lại ở đây?”
Thật ra tôi còn muốn hỏi: “Còn nữa, sao Trần Diệp Thanh lại ở đây? Mấy người… rốt cuộc có làm gì không vậy? Vì sao Trần Diệp Thanh và Cố Vũ Thành lại ở bên nhau? Cố Thành Phan tới nơi này làm gì? Vì sao lại nói có chuyện gấp? Vì sao lại không mang tôi theo?”
Tôi lắc đầu, Trình Ngân Hằng ơi Trình Ngân Hằng, hiện giờ chuyện của An Chi mới là quan trọng nhất, rốt cuộc bản thân đang nghĩ lung tung gì vậy.
Cố Thành Phan cười nhạt nhìn tôi: “Sao vậy? Ngân Hằng… Em ghen sao?”
Tôi không kịp trả lời vấn đề của anh, bởi vì tôi ngửi thấy mùi vị bánh bao trong không khí, trời ạ, bánh bao của Cố Vũ Thành, tôi rất muốn cắn một miếng lớn, chậm rãi nhai nuốt, đây là sự hưởng thụ cỡ nào chứ!
Đương nhiên An Chi cũng ngửi thấy, mỗi sáng sớm ngủ dậy, cô ấy đều nhớ đến mùi vị kia, thậm chí cô ấy còn đùa giỡn với Cố Vũ Thành: “Anh có tay nghề giỏi như vậy, sau này em sẽ cho anh làm ông chủ cửa hàng đồ ăn, mỗi ngày chỉ bán hai trăm suất, bán xong sẽ ngừng lại, cho đám người kia thèm chết.” Cố Vũ Thành vui vẻ, nâng mặt An Chi lên nói: “Bán đồ ăn sao? Trước tiên để anh ăn em sạch sẽ đã, ha ha ha… ” An Chi đùa giỡn, nhưng lại vô cùng nghiêm túc trả lời: “Không được, Cố Vũ Thành, nhất định phải đợi đến khi kết hôn thì em mới thật sự ở chung với anh được.” Đúng vậy, tuy ngay từ đầu cô ấy cũng bỏ quên Cố Thành Phan mà đồng ý yêu cầu của Cố Vũ Thành, nhưng dưới sự khuyên can của Cố Thành Phan, cũng vì tức giận Cố Thành Phan cùng Mễ Ninh Khanh ở cạnh nhau nên cô ấy mới chọn ở bên Cố Vũ Thành, nhưng thật sự cô đã từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô kết hôn cùng người trước mặt…
An Chi nhớ đến bản thân khi đó, không khỏi nhếch miệng lên, cười nhạo bản thân ảo tưởng. Cố Vũ Thành thấy nụ cười của An Chi, anh ta nhiệt tình hỏi: “Muốn ăn đồ ăn sáng anh làm không?”
An Chi gật đầu: “Được, dù sao cũng tới rồi, trên đường đi tới đây cũng chưa ăn gì.”
Trần Diệp Thanh cũng nhanh chóng lên tiếng trước khi Cố Vũ Thành kịp trả lời: “Để tôi đi lấy, mọi người chờ một chút.” Trần Diệp Thanh nói xong lập tức chậm rãi đi đến nhà bếp trên đôi giày cao gót.
Cố Vũ Thành gãi gãi đầu, nói: “Vậy… anh cũng đi giúp một tay.” An Chi lười đáp lại, tôi gật gật đầu, không nhịn được mà nói: “Đi đi, tôi rất háo hức đó!”
Cố Vũ Thành cảm kích gật đầu với tôi. Anh ta vừa rời đi, An Chi lập tức đá vào chân của tôi, cô ấy nói: “Sao vậy? Trình Ngân Hằng, có phải cô cũng muốn đi không hả?”
Tôi dùng sức lắc đầu: “Không… Tôi thề, có trời đất làm chứng, tôi tuyệt đối đứng ở bên cạnh cô.”
Cố Thành Phan buồn cười nói: “Mèo con, em là người mà mấy cái bánh bao cũng có thể giải quyết được đó, cho nên em đừng mạnh miệng nữa.”
Cố Thành Phan thật sự là đang báo thù chuyện tôi vừa hỏi xoáy anh lúc nãy. Tôi lườm anh một cái, sau đó quay đầu nói với An Chi: “An Chi, cô đừng nghe anh ấy nói bậy, sao tôi có thể như vậy chứ? Tôi không phải loại người như vậy đâu, tôi thề… ” Thấy vẻ mặt An Chi đã dịu đi, tôi mới dám tiếp tục hỏi: “Nhưng An Chi… vì sao cô và… ”
An Chi không nhịn được nói: “Hỏi mau đi!” Giọng điệu vô cùng rõ ràng, dọa tôi vội vã hỏi: “Cô và Trần Diệp Thanh có quan hệ gì?”
Sắc mặt An Chi thay đổi, lập tức thở dài một hơi, nói với tôi: “Cô ta là đối thủ một mất một còn của tôi, tôi thích thứ gì thì cô ta cũng thích thứ đó, lúc nào cũng muốn tranh giành với tôi, chuyện cụ thể thì cô hỏi Cố Thành Phan và Vu Mạnh đi.” Tôi nhìn Cố Thành Phan, Cố Thành Phan bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh chỉ là người bị hại mà thôi, đừng nhìn anh.”
Tôi lại nhìn Vu Mạnh, Vu Mạnh thở dài một hơi, nhận lấy của khoai lang nóng bỏng tay này, giải thích: “Là như vậy, thời còn đi học thì An Chi và Trần Diệp Thanh đều thích Cố Thành Phan, cho nên từ khi Trần Diệp Thanh tỏ tình trước mặt mọi người thì An Chi… An Chi lập tức làm người ta khó xử… Trần Diệp Thanh cũng không phải kẻ dễ trêu chọc, đương nhiên là vui vẻ phản kích… ” Vu Mạnh nói, từ đó về sau, An Chi thích gì, Trần Diệp Thanh cũng sẽ thích thứ đó, cho nên… cũng bởi vì An Chi thích Cố Vũ Thành nên Trần Diệp Thanh mới thích anh ta.
Tôi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía An Chi, An Chi lập tức hiểu ý, giải thích với tôi: “Tôi cũng không hiểu vì sao Trần Diệp Thanh lại ở cạnh Cố Vũ Thành, nhưng cô có thể hỏi thử người đàn ông của mình xem… ”
Lúc này, Cố Thành Phan không vui trả lời: “Mèo con, chỉ cần em nói em muốn biết thì đương nhiên anh sẽ nói cho em biết.” Cố Thành Phan đúng là thừa nước đục thả câu, dùng cách này để dụ dỗ cô, cô không thèm.
Đúng lúc này, Trần Diệp Thanh cũng đi ra, bưng hai khay đồ ăn, cô ta đứng thẳng, nói rành mạch: “An Chi, chuyện của tôi và Cố Vũ Thành không cần cô ở phía sau tò mò đâu!”
Trời ạ, đây rốt cuộc là tình huống gì? Nhanh, gọn, dứt khoát như thế, tôi thật sự không biết làm thế nào nữa. Nhưng ngay khi tôi bối rối không biết nên làm gì thì An Chi lại trả lời: “Ồ, thật sao? Thật ra… nếu tôi muốn biết, Cố Vũ Thành đương nhiên sẽ nói cho tôi biết.”