Tôi mỉm cười, hỏi Cố Thành Phan: “Thành Phan, anh thấy...em có cần trang điểm một chút không?”
Dù gì cũng là đi gặp bạn của Cố Thành Phan, nếu tôi không trang điểm chỉ sợ Cố Thành Phan sẽ hơi phật lòng.
Nhưng không, anh lắc đầu rồi nói: “Đi làm đã phải trang điểm rồi, về nhà tẩy trang cũng mất thời gian, bây giờ đi chơi thôi thì không cần trang điểm đâu, em thấy vậy được không?”
Câu nói này đúng là nói trúng nỗi lòng tôi, nói sao nhỉ? Thực sự trang điểm rất mệt, tuy tôi xinh đẹp nhưng không thể không thừa nhận, chỉ có sau khi trang điểm tôi mới xuất hiện ở những sự kiện.
Bằng không...chỉ là đẹp, không hề có một chút đặc sắc nào cả.
Câu nói này của Cố Thành Phan ngoài việc nói trúng nỗi lòng tôi, mặt khác, cũng cho thấy anh không muốn tôi vất vả, anh chẳng hề quan tâm việc tôi có trang điêm hay không.
Con tim tôi vào giây phút này như tan chảy ra, vì thế tôi ngẩng đầu lên, trả lời vui vẻ: “Được, vậy...chúng ta đi thôi.”
Cố Thành Phan lái xe, chúng tôi vào một quán bánh và ăn một chiếc bánh ga tô, bởi vì tôi rất rất muốn ăn bánh ga tô.
Cố Thành Phan nói: “Muốn ăn gì thì chúng ta ăn cái đó, chẳng phải là em vẫn muốn ăn món bánh ga tô trà xanh à? Đi thôi, anh đưa em đi, sau đó chúng ta đi xem phim.”
Tôi cười trong hạnh phúc: “Được, thế nhưng.... Cố Thành Phan, còn có thể đặt trước không?”
Cố Thành Phan bật cười nhìn tôi: “Ngân Hằng....anh thấy anh đi ăn ở thành phố G này mà còn phải đặt trước sao? Hơn nữa ....đó là địa bàn của anh.”
Cũng đúng, Cố Thành Phan là ai chứ? Cố Thành Phan giống như một đế vương ở cái thành phố này.
Sự phát triển ở nơi này, sự phồn hoa của những khu vui chơi, những khu phố đêm của thành phố, có bao nhiêu công lao của Cố Thành Phan, nếu như thực sự tính ra thì e rằng là tính không hết.
Hơn nữa, tòa nhà thương mại Tinh Tú vốn thuộc về tập đoàn Tinh Tú.
Tôi đúng là ngốc quá, vậy là liền trả lời: “Vâng, là em sai.”
Cố Thành Phan xoa xoa đầu tôi với vẻ yêu thương, anh nói: “Không sao, cứ từ từ...sớm muộn em sẽ quen với thân phận cô Cố thôi.”
Trong lòng tôi lại dậy lên cơn sóng vui mừng, càng ngày càng có nhiều người cho rằng tôi là cô Cố, càng ngày càng nhiều người biết tôi và Cố Thành Phan đang yêu nhau.
Thật tốt biết bao, thực sự rất vui.
Cố Thành Phan đưa tôi tới tầng 126 trong tòa nhà thương mại Tinh Tú, chẳng nói gì với phục vụ, anh đưa tôi đi thẳng tới vị trí bên cạnh cửa sổ.
Dù sao khi tới với An Chi tuy không cần xếp hàng nhưng cũng cần gọi món.
Không ngờ Cố Thành Phan kéo tay tôi ngồi xuống, không lâu sau, liền có nhân viên phục vụ đi tới hỏi.
Nhân viên nói với vẻ cung kính: “Anh Cố, chào anh, xin hỏi anh muốn dùng gì ạ?”
Cố Thành Phan cười và nói: “Hai phần bánh ga tô vị trà xanh, cảm ơn!”
Nhân viên trả lời lịch sự: “Anh Cố, xin anh chờ một lát.”
Tôi nhìn cả quá trình đó diễn ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó bất an.
Tôi thể hiện sự bất an đó trên nét mặt, Cố Thành Phan không hỏi tôi mới lạ.
Anh hơi nghiêng người và hỏi: “Ngân Hằng....em sao thế?”
Tôi lập tức đưa ra ý kiến của mình: “Cố Thành Phan, lẽ nào anh không cảm thấy thế này rất không công bằng? Dù sao thì tất cả mọi người cũng đang xếp hàng, mà chúng ta thì lại phá hàng, không, không, An Chi mới là người làm thế, anh là người được hưởng quyền lợi đặc biệt sao?”
Cố Thành Phan không tranh luận trực tiếp với tôi, anh chỉ cười và đợi nhân viên mang đồ ăn lên.
Nhân viên phục vụ mang hai phần bánh lên, cẩn thận đặt trước mặt tôi, còn tôi....tôi phát hiện, phần bánh của Cố Thành Phan ít hơn của tôi một chút.
Nhân viên phục vụ sau khi đặt mọi thứ xong xuôi liền rời đi.
Lúc này Cố Thành Phan mới lên tiếng nói với tôi: “Em xem xem, anh nhận được sự đối đãi đặc biệt nhưng không chỉ có vậy.”
Anh gõ tay xuống bàn, rồi nói tiếp: “Bởi vì bọn họ biết anh không hề thích đồ ngọt, vì thế mới cho anh ít thôi, còn em....chắc bọn họ cũng đoán được em không giống với những người khác, vì thế mà phần của em nhiều hơn bình thường. Có điều....lại không có ai cho rằng em là ngôi sao Trình Ngân Hằng à?”
Tôi ấm ức: “Tại sao? Anh thường xuyên đưa bạn gái tới đây à?”
Không ngờ Cố Thành Phan gật đầu thừa nhận: “Đúng thế, anh rất hay đưa phụ nữ tới đây để bàn chuyện làm ăn.”
Tôi chẳng nói thêm được gì trước câu nói của anh, bánh ga tô vị trà xanh đúng là ngon thật.
Tôi lại quay ra hỏi Cố Thành Phan: “Rất hay? Vào lúc nửa đêm à? Kể cả tối ngày hôm kia?”
Cố Thành Phan nhìn tôi vẻ nghiêm túc và nói: “Trình Ngân Hằng, anh nói cho em biết điều này nhé, bây giờ trong lòng anh chỉ có em thôi, những người phụ nữ khác nếu có tồn tại trong tâm trí anh thì lúc này cũng chỉ là một sinh vật mà thôi.”
Cố Thành Phan tiếp tục nói: “Vậy.....có phải em không muốn thấy anh được hưởng những đặc quyền này?”
Tôi gật đầu thừa nhận: “Sao nào? Đúng là có một chút đấy!”
Cố Thành Phan chỉ tay vào đám đông đang xếp hàng, anh hỏi tôi: “Bọn họ đang làm gì?”
Tôi hướng ánh mắt về phía tay anh chỉ, tất cả bọn họ đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Có người thì đang đọc tiểu thuyết, có người thì đang chơi điện tử.
Cố Thành Phan bĩu bĩu môi, anh nói: “Nào, em đã nhìn rõ chưa?”
Tôi trả lời: “Họ nghịch điện thoại, sao thế?”
Cố Thành Phan nói: “Thời gian mà bọn họ xếp hàng anh có thể tạo ra cho thành phố G cả trăm tỉ, chỉ cần anh muốn.”
Tôi tôi tôi....
Tôi rất ngạc nhiên: “Vậy sao?”
Cố Thành Phan gật đầu không chút do dự: “Ừm, đúng thế, có điều, anh cũng nói rồi, chỉ cần anh muốn.”
Tôi tiếp tục chất vấn: “Vì thế, đây chính là lý do mà anh được hưởng đặc quyền sao?”
Cố Thành Phan lắc lắc đầu: “Không không không, có những nơi anh sẽ không hưởng đặc quyền.”
Tôi hỏi: “Ví dụ?”
Cố Thành Phan bắt đầu lấy ví dụ cho tôi: “Có rất nhiều nơi, ví dụ như đi xem phim, còn có khu vui chơi, sao anh lại muốn hưởng đặc quyền ở một số nơi chứ, bởi vì, đối với bọn họ, đó cũng là một phúc lợi.”
Đầu óc tôi có phần chậm hiểu ở đoạn này, tôi không lí giải được cách nói của Cố Thành Phan.
Cố Thành Phan lại nói: “Đơn giản mà nói, anh muốn hưởng đặc quyền ở đây, đối với bọn họ mà nói thì đó là niềm vinh hạnh của bọn họ.”
Cuối cùng thì cũng hiểu rồi, ý anh là những người ở đây sẽ coi việc Cố Thành Phan tới nơi này là một niềm vinh hạnh.
Tôi phục rồi, bởi vì điều anh nói là sự thật, đối với nhà hàng này mà nói thì đúng là niềm vinh hạnh, dù sao thì...việc Cố Thành Phan tới đây dùng bữa chẳng phải là một quảng cáo sinh động nhất sao?
Cố Thành Phan tiếp tục nói: “Trình Ngân Hằng, tại sao lúc em mặt mộc người khác đều không nhận ra em?”
Tới lúc tôi lên lớp Cố Thành Phan rồi đây, tôi nói: “Bởi vì em ở bên cạnh anh, kể cả là nghi ngờ thì cũng không ai dám thắc mắc, hiểu không?”
Cố Thành Phan gật đầu: “A, anh hiểu rồi, vậy....tức là em đang dùng cả cái đặc quyền của anh?”
“Ha ha ha....”