Trúc trượng mang hài khinh thắng mã, Thuỳ phạ! Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh. (*)
(*) Bài thơ Định Phong Ba
Mỗi khi trời mưa, tôi liền sẽ nhớ tới Tô Thức*
(*) Tác giả bài thơ Định Phong Ba
Tôi đứng bên cửa sổ, nước mưa tí tách nhỏ xuống xuyên thấu qua lá cây, rớt xuống nền xi măng, nơi có chút lõm xuống sẽ đọng lại nước mưa, rất đẹp mắt.
Tôi đang thưởng thức cảnh đẹp này, An Chi đột nhiên "Bing" một tiếng nhảy dựng lên.
Cô túm gọm mái tóc ra sau gáy, mơ mơ màng màng hỏi tôi: "Ngân Hằng... Mấy... Mấy giờ rồi?"
Tôi mở điện thoại di động lên nhìn một chút, mười phút nữa là tám giờ.
Tôi giơ điện thoại di động trước mắt cô ấy, nói: "Sắp tám giờ rồi."
An Chi "A… a… a " hét lên, cùng với ba tiếng hét là chồm thẳng dậy, vội vội vàng vàng thay quần áo.
Vừa không để ý hình tượng chút nào cởi quần áo, cô ấy vừa liên miệng hỏi: "Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Trình Ngân Hằng, sao cô không gọi tôi dậy cơ chứ?”
Tôi có chút oan ức: "An Chi nữ vương của tôi ơi, tôi gọi thế nào cho cô tỉnh dậy đây, bảy giờ hai mươi phút đồng hồ báo thức kêu, chính cô là người ấn cho nó tắt đi đấy!"
An Chi đã bắt đầu mặc quần vào, vừa mặc vừa nói: "Vậy ư? Sao một chút cảm giác tôi cũng không có nhỉ, đây là đã xảy ra chuyện gì? Trời ơi... Tôi tôi tôi, tôi làm sao vậy chứ?"
Tôi liếc mắt, không thèm để ý tới cô ấy, tôi làm sao biết được cô ấy muốn làm gì. Đồng hồ báo thức không khiến cô ấy tỉnh dậy nổi, người bị đánh thức ngược lại là tôi.
Hết cách, tôi vốn định ngủ nướng , giờ đành phải một mình yên lặng ngắm nước mưa.
An Chi đã thay xong quần áo, chỉnh sửa lại một chút tóc xong, cô ấy kéo tôi rời đi.
"Làm gì đấy? An Chi..." Cho đến khi bị cô ấy kéo tới trên đường xe chạy băng băng trước mặt tôi mới phản ứng lại, tốt bụng nhắc nhở: "An Chi à... cô còn chưa trang điểm đâu đó, cô cô, cô như vậy..."
An Chi ngừng lại, đôi mắt to chớp chớp nhìn tôi, nói: "Sao? Ngân Hằng... Tôi tôi... Tôi không trang điểm trông rất xấu sao?"
Tôi tỉ mỉ nhìn gương mặt này, trắng nõn không tỳ vết, căng bóng. Là một người phụ nữ tôi còn đang muốn véo một cái.
Tôi lắc đầu một cái: "Không có, rất xinh đẹp... Chỉ là..."
Lời còn chưa nói hết, liền tiếp tục bị An Chi kéo tới căn hộ của Cố Vũ Thành.
Chỉ là... con mẹ nó, không phải cô không trang điểm tuyệt đối sẽ không ra cửa sao? Để Cố Vũ Thành nhìn thấy mặt mộc của cô, thật sự ổn sao?
Không còn kịp suy tư những thứ này nữa, An Chi nữ vương của tôi đã đến gõ cửa phòng.
"Rào". Rèm cửa trong nháy mắt bị kéo lên, Cố Vũ Thành đứng ở trước mặt, Chỉ có điều anh ta cũng không chật vật giống như An Chi, anh ta hôm nay ăn mặc rất thư thái.
Quần bóng chày, giày thể thao, rõ ràng là tên thanh niên già 25 tuổi rồi, cũng rất có khí chất thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
So sánh một chút, An Chi mặc áo lông quần da, tỏ ra hơi có vẻ già dặn. Vẫn may khi cô ấy ngẩng mặt lên, cũng rất có cảm giác học sinh, nói vậy, Cố Vũ Thành và An Chi, thật ra cũng rất xứng đôi .
Tôi nhìn hai người này, anh nhìn tôi một chút, tôi amh nhìn một chút. Không ai chịu mở miệng nói chuyện trước, tôi thật sự kìm nén thay bọn họ cũng sắp hoảng.
Tôi nói: "Mặc dù tôi cũng không hiểu cuộc sống đang có thể nghỉ ngơi an nhàn của tôi tại sao lại phải dậy sớm chạy như bay tới đây, nhưng mà, tới cũng đã tới rồi. Cố Vũ Thành, chỗ này của anh không phải bắt đầu bán bánh bao rồi sao? Trước tiên cho chúng tôi ăn hai cái bánh bao đi đã!"
Cố Vũ Thành cười cười trả lời: "Hôm nay không mở quán, cô không thấy tôi đã treo lên bảng hiệu "Hôm nay đóng cửa" rồi sao?"
Tôi có chút tiếc nuối: "Aiz... Tiếc thật, tôi còn tưởng có thể được ăn bánh bao anh làm, hạnh phúc biết mấy!"
Cố Vũ Thành làm một động tác tay “mời vào”, ra vẻ thâm trầm nói: "Hai vị tiểu thư, mời vào trong. Mặc dù quán nhỏ hôm nay không có bán bánh bao, nhưng mà… làm một vài thứ khác, hai người có thể vào nếm thử."
Ái chà, nghe vui đấy, vừa nghe nói có những đồ ăn khác, tôi lập tức vui vẻ trở lại.
Tôi kéo tay An Chi, theo chân Cố Vũ Thành, đi vào bên trong nhìn... Đêm qua bọn họ trải qua một trận huyên náo, có rất nhiều đồ trưng bày lúc trước đã ngồi trong thùng rác.
Chỉ có điều... Cũ không đi mới không đến, tôi thấy bình hoa trên bàn, còn có hoa hồng cắm trong bình, không khỏi nghĩ như vậy.
Thật tốt, ở chỗ của Cố Vũ Thành, không có một năm bốn mùa, bởi vì bốn mùa đều như xuân.
Cố Vũ Thành tiếp đãi chúng tôi: "Các vị, mời ngồi. Tôi đi ra sau bếp bưng thức ăn ngon lên, mời hai vị nếm thử."
Tôi và An Chi ngồi xuống.
Thiên tính mách bảo tôi, đây là một cơ hội bát quái* rất tốt.
(*) Bát quái: hay đi hóng hớt, buôn chuyện.
Vì vậy tôi quấn lấy An Chi, hỏi dò: "An Chi... Nói một chút xem, hôm nay tại sao cô phải dậy sớm như vậy, tới nơi này làm gì?"
An Chi cũng thẳng thắn, khoát khoát tay nói: "Để cô chịu thiệt thòi rồi, tối ngày hôm qua chúng tôi đã hẹn trước sáng nay sẽ gặp mặt ở đây, đợi lát nữa sẽ để cho cô đại khai nhãn giới, nhìn một chút Cố Vũ Thành rốt cuộc lợi hại như thế nào."
Lúc An Chi nói câu nói cuối cùng, vẻ tự hào tràn đầy trên gương mặt.
Tôi không nhịn được chế giễu: "Phải không? An Chi, gương mặt đầy tự hào này của cô là từ đâu ra vậy."
An Chi tất nhiên biết là tôi đang chế giễu mình, không nhịn được trả lời: "Làm sao? Tôi tự hào vì người phục vụ của tôi, không được sao?"
Tôi gật đầu một cái: "Được được, An Chi Đại tiểu thư của tôi, cô nói cái gì cũng được."
Đúng lúc này, Cố Vũ Thành mang hai cái chén đi lên. Anh ta bày hai cái chén ra trước mặt chúng tôi, được đấy, là cháo nha.
Nhìn bên ngoài có thể thấy được đậu Hòa Lan, đậu đỏ, còn có hạt bo bo.
Tôi hỏi: "Nhiều như vậy, đây là cháo gì?"
An Chi nếm thử một miếng cháo, ậm ừ trả lời tôi: "Cháo bát bảo."
Cô ấy làm sao biết được là cháo bát bảo, xem ra... hai người bọn họ trước kia, xảy ra không ít chuyện đâu nha.
Cố Vũ Thành ngồi xuống, hai tay đặt trước bụng, cúi đầu hỏi thăm An Chi: "Thế nào? Ăn có ngon hay không?"
An Chi lại ăn một miếng, sau khi đã hoàn toàn nuốt xuống mới đáo: "Vẫn là mùi vị như lúc trước. Cố Vũ Thành, anh tại sao không có chút tiến bộ nào nhỉ? Bỏ đi bỏ đi... Tôi nói không tính, để Ngân Hằng nhận xét đi!"
Cố Vũ Thành rõ ràng bị đả kích, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Mùi thơm của cháo giạt đến chóp mũi tôi, dạ dày của tôi trong nháy mắt liền mở ra.
Tôi nghĩ thầm trong lòng: Bất kể ngon hay không, đều phải khích lệ Cố Vũ Thành, trả lời anh ta, mùi vị ăn rất được.
Ôm suy nghĩ đó, tôi nếm thử miếng cháo đầu tiên.
Cháo ninh rất nhừ, mùi vị đầy đủ, nếu nhai kỹ nuốt chậm sẽ phát hiện còn có hạt sen, nhưng hình như là hạt sen lớn, đã bị khuấy nhừ.
Mùi vị của đậu đỏ khiến cháo này trở nên ngọt hơn, nhưng bởi vì cũng có hạt sen, nên cũng không có cảm giác quá trôi tuột.
“Cái này ... Cái này...” Tôi kích động đến nỗi lời nói không còn mạch lạc: "Đây quả thực chén cháo ngon nhất tôi được ăn, tuyệt đối là độc nhất vô nhị.”
Cố Vũ Thành thấy phản ứng của tôi, sắc mặt rõ ràng hòa hoãn hơn rất nhiều, anh ta nói: " Chờ hai người ăn cháo xong, tôi liền dẫn hai người đến phòng thủy tinh."