Trong quán bar, Vu Mạnh ngồi uống hết ly này đến ly khác, hiện giờ trong đầu anh ấy đều là hình ảnh của Trình Ngân Hằng, từ lần đầu tiên gặp cô, anh ấy giống như bị rơi vào một vòng xoáy, nhưng hôm nay, Trình Ngân Hằng lại kiên quyết nói với anh, giữa bọn họ không thể tiếp tục được nữa.
Bụng anh hơi khó chịu, sau khi vào phòng vệ sinh lại đi ra uống tiếp, Cố Mai cùng mấy người bạn lâu ngày không gặp mặt cũng đến đây chơi, không ngờ lại đụng phải Vu Mạnh.
Vu Mạnh trước giờ không biết uống rượu, chính bởi lí do này mà trước đây khi còn học trung học Cố Mai thường hay chế nhạo anh ấy.
“Vu Mạnh? Vu Mạnh?” Vu Mạnh nghe thấy có người gọi mình, anh tưởng là Ngân Hằng, ngẩng đầu lên cười híp mắt nói: “Ngân Hằng, đừng rời bỏ anh, đừng rời bỏ anh có được không? Ngân Hằng, em nói gì đi chứ... ”
Cố Mai cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng nói: “Được, em thề, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, giờ chúng ta về nhà đi.”
“Được, về nhà, về nhà của chúng ta thôi.” Vu Mạnh mơ mơ màng màng dẫn Cố Mai đến phòng cưới mà anh ấy đã chuẩn bị cho Trình Ngân Hằng.
Cố Mai nhìn ảnh chụp của Trình Ngân Hằng với Vu Mạnh treo đầy tường, trái tim vô cùng đau đớn.
Vu Mạnh đột nhiên xoay mặt của Cố Mai lại, anh tưởng là Trình Ngân Hằng, vì vậy bắt đầu hôn chị ta.
Vu Mạnh thấy Trình Ngân Hằng không chống cự lại liền hôn càng sâu hơn, bàn tay luồn vào trong quần áo của chị ta, nhẹ nhàng cởi lớp áo lót, nắn bóp nơi đầy đặn trước ngực, ngậm lấy quả nho trước ngực chị ta, từng ngụm từng ngụm, dường như muốn ăn sạch chị ta.
Cố Mai không nhịn được thở ra tiếng: “Ưm, nhẹ thôi, Vu Mạnh.” Đây là lần đầu tiên chị ta hôn môi với một người đàn ông, lại còn là người đàn ông chị ta yêu sâu đậm nhất.
“Ngân Hằng... anh yêu em, anh thực sự yêu em, em biết không?” Cố Mai nghe anh mở miệng liên tục gọi cái tên Ngân Hằng, trái tim chị ta tan nát thực sự, nhưng chị ta vẫn cố gắng chịu đựng.
Cố Mai ôm anh, kéo cổ anh xuống hôn.
Vu Mạnh thấy Trình Ngân Hằng chẳng những không hề phản kháng, lại còn chủ động hùa theo, khiến anh ấy càng thêm hăng say, cả người Vu Mạnh nóng bừng, anh ấy hôn môi chị ta, bắt đầu cởi quần áo của chị ta ra. Cố Mai cũng vừa cởi cúc áo của Vu Mạnh, vừa hùa theo hôn anh ấy.
“Ngân Hằng, sinh cho anh một đứa con được không? Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ kết hôn rồi sinh con sao? Mặc dù hiện giờ vẫn chưa kết hôn, nhưng em có đồng ý sinh con cho anh không?” Đôi mắt Vu Mạnh dường như có một tầng sương mỏng, anh ấy thấy Trình Ngân Hằng gật gật đầu.
Liền ôm lấy chị ta, ném lên trên giường, cúi người nói: “Nếu như anh làm em đau, em nhất định phải nói ra biết không.”
“Vâng.” Cố Mai hưởng thụ sự dịu dàng không thuộc về mình nói: “Làm đi, Vu Mạnh, cho em một đứa con . Aaaa!”
Lời còn chưa dứt, Vu Mạnh liền tiến vào thân thể của chị ta, Cố Mai cảm giác được mạch máu trong người mình đang chuyển động. Vu Mạnh ôm chị ta hỏi: “Ngân Hằng, đây là lần đầu tiên của em sao?” Cố Mai cắn bả vai Vu Mạnh, nhẹ nhàng nói: “Vâng, đúng vậy.”
Vu Mạnh vừa vui mừng lại vừa thương xót, ra cũng không được, mà tiến vào cũng không xong.
“Đừng sợ, Vu Mạnh, em không đau.” Cố Mai an ủi anh ấy, sau đó Vu Mạnh tiếp tục tiến vào, khi chạm đến đỉnh điểm lại từ từ rút ra.
Vu Mạnh hôn vành tai của chị ta: “Được rồi, giờ em không thấy đau nữa.”
Nói xong liền vặn vẹo cơ thể, Cố Mai bị đau nắm lấy bờ vai của anh ấy, liên tục nói: “Ưm ~ Vu Mạnh, cho em một đứa con. Cho em một đứa con, Ưm hừ ~ Vu Mạnh ~ em yêu anh.”
Vu Mạnh dùng sức giữ lấy người phụ nữ dưới thân mình nói: “Ngân Hằng, được, Ngân Hằng anh cũng yêu em.”
Cố Mai muốn Vu Mạnh sẽ say rượu mãi mãi, cho nên chị ta liền mở tủ lạnh lấy hai chai rượu thượng hạng ra, chị ta ngậm rượu vào trong miệng mình, rồi từ từ đút vào trong miệng Vu Mạnh, Vu Mạnh bị chị ta trêu đùa lại càng hưng phấn hơn.
Uống hết rất nhiều rất nhiều rượu, Cố Mai có danh xưng là ngàn chén không say.
Chị ta ôm Vu Mạnh nói: “Anh có yêu em không? Vu Mạnh?”
Vu Mạnh gật đầu như gà mổ thóc: “Ngân Hằng, anh đương nhiên là yêu em rồi.”
Vu Mạnh đột nhiên nghĩ đến giấc mộng của anh ấy, vì vậy liền kéo Cố Mai nói: “Chúng ta đi tắm có được không?”
Cố Mai sợ Vu Mạnh sau khi tắm xong sẽ tỉnh táo lại, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trong phòng tắm, Vu Mạnh ôm Cố Mai, hôn lên đôi môi anh đào của chị ta, nói nhỏ vào tai chị ta: “Hy vọng đây không phải là một giấc mộng, Ngân Hằng.”
Cố Mai cười cười nhón chân lên khẽ hôn anh ấy: “Em cũng hy vọng như vậy.”
Vu Mạnh ôm ngang người Cố Mai lên, lảo đảo ném chị ta lên giường, cúi người hôn chị ta.
Cố Mai cũng hôn lại, hai chân quấn quanh hông anh ấy, nâng thắt lưng lên cao, nằm hưởng thụ Vu Mạnh ra vào cơ thể mình.
“Vu Mạnh, xin anh, nhất định phải cho em một đứa con.” Nước mắt nơi khóe mắt của Cố Mai chảy xuống, nhưng chị ta biết, chị ta thấy vui vẻ, còn có hạnh phúc hay không thì sau này hãy nói.
Sau khi tỉnh rượu, Vu Mạnh phát hiện vết máu loang lổ trên chăn, anh ấy liền nở nụ cười, thì ra đêm xuân kia không phải là giả, thì ra Ngân Hằng vẫn còn yêu anh.
Anh ấy muốn đi tìm Ngân Hằng, nói cho cô biết, anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, nếu như bọn họ thật sự có con, thì sẽ đặt tên là Vu Trình Tư, là kết tinh tình cảm của hai người.
Thế nhưng, Vu Mạnh không biết Trình Ngân Hằng đang ở đâu, thế nên anh ấy không biết làm gì khác ngoài việc đến nhà họ Cố tìm.
Người mở cửa là má Ngô, bà tưởng anh ấy tới tìm Cố Mai, vì vậy lớn tiếng gọi: “Cô chủ, cậu Vu Mạnh đến tìm cô này!”
Vu Mạnh khoát khoát tay nói: “Đừng, đừng, đừng, má Ngô, cháu không phải... ”
“Vu Mạnh.” Cố Mai đứng ở khúc quanh trên cầu thang cười nói: “Đến cũng đã đến rồi, vào đây ngồi một lát rồi đi!”
Vu Mạnh sốt ruột như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Cố Mai lại cười cười hỏi anh ấy: “Vu Mạnh, nếu như anh có con, anh sẽ đặt tên là gì?”
Vu Mạnh thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời chị ta: “Vu Trình Tư, Vu trong Vu Mạnh, Trình trong Trình Ngân Hằng, Tư trong tư niệm.”
Cố Mai cười, nụ cười buồn bã: “Quả thực là một cái tên rất hay.”
Vu Mạnh cảm thấy hôm nay Cố Mai rất kỳ lạ nhưng anh ấy cũng lười suy nghĩ những thứ này, anh đứng dậy nói: “Cố Mai, anh đi trước đây, nhìn sắc mặt em có vẻ không tốt lắm, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Vu Mạnh đi đến phim trường “Không thành”, Vu Lệ Lệ lập tức chạy tới: “Anh, anh đến tìm em sao?”
Vu Mạnh lúng túng nhếch nhếch mép hỏi: “Lệ Lệ, Ngân Hằng đâu?”
Vu Lệ Lệ không vui chu mỏ: “Sao ai cũng đến tìm Trình Ngân Hằng vậy, lúc nãy anh Thành Phan cũng tới tìm cô ta, nhưng vai diễn của cô ta đã quay xong, nên cô ta không đến phim trường nữa.”
Vu Mạnh cảm thấy buồn bực, trong đầu anh ấy nảy ra một ý nghĩ điên cuồng, anh ấy phải đến nhà của Cố Thành Phan tìm cô.
Nghĩ như vậy, Vu Mạnh không kịp nói tạm biệt với Vu Lệ Lệ, liền lái xe đến nhà Cố Thành Phan.
“Cố Thành Phan... Cố Thành Phan... Mau mở cửa ra.” Hai ngày nay Cố Thành Phan không nhận được tin tức gì của Trình Ngân Hằng, cầm ảnh chụp tức giận đi đến phim trường muốn hỏi Trình Ngân Hằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trình Ngân Hằng không ở phim trường, anh đành phải bỏ cuộc đi về, chuẩn bị đi ngủ giờ lại bị đánh thức.
Cố Thành Phan tức giận mở cửa, là Vu Mạnh: “Anh tới đây làm gì? Tìm vợ tôi sao? Giờ cô ấy không tiện gặp anh, mời anh về cho.”
Vu Mạnh cười đắc ý: “Vợ anh? Anh chắc chứ? Đêm qua Ngân Hằng không về nhà đúng không! Mặc dù hiện giờ tôi vẫn chưa tìm thấy cô ấy, nhưng tôi nhất định sẽ tìm bằng được cô ấy rồi dẫn cô ấy đi.”
Cố Thành Phan nghĩ thầm: Sao anh ta biết đêm qua Trình Ngân Hằng không về nhà?
Cố Thành Phan không vui nói: “Được, anh đi tìm đi, xem cô ấy có đồng ý đi với anh hay không.”
Nói xong liền chuẩn bị đóng cửa, Vu Mạnh tức giận hét lớn: “Hừ, cho dù cô ấy không đồng ý, thì bây giờ cô ấy cũng là người của tôi rồi.”
Cố Thành Phan túm lấy cổ áo của anh ấy, tức giận hỏi: “Anh đang nói bậy bạ gì đó? Anh lặp lại lần nữa cho tôi.”
Vu Mạnh đắc ý cười: “Nói ngắn gọn chính là tôi và Trình Ngân Hằng thực sự đã làm chuyện đó ở phòng cưới của chúng tôi.”
Cố Thành Phan không thèm quan tâm: “À – chẳng phải chỉ là ngủ với gái điếm thôi sao? Có gì tài giỏi hơn người chứ.”
“Cái gì? Hai người đang nói cái gì vậy?” Hôm qua sau khi tôi quay xong vai diễn của mình, lại nhận được một bộ phim mới, đi diễn thử ở ngay bệnh viện gần đây, vì vậy tôi liền đến bệnh viện ở với bố cả buổi tối.
Bác sĩ nói cuối tuần bố có thể xuất viện, cho nên tôi đi xem nhà để mua nhưng chưa thấy căn nào vừa ý, liền trở về nhà của chúng tôi.
Nhưng ở chỗ khúc quanh cầu thang tôi lại nghe thấy Vu Mạnh nói tôi đã ngủ với anh ấy, càng tức giận hơn là, Cố Thành Phan không những tin lời anh ấy, còn nói tôi là gái điếm.
Tôi đi lên hỏi Cố Thành Phan: “Anh vừa mới nói cái gì, anh lặp lại lần nữa.”
Cố Thành Phan không nói lời nào, vào nhà cầm một xấp ảnh chụp thật dày ném vào mặt chúng tôi, tức giận đùng đùng đi vào trong phòng: “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Tôi nhìn những tấm hình kia, có tôi và Vu Mạnh đang thân mật dưới tòa chung cư, suýt chút nữa thì hôn nhau, còn có cả khoảnh khắc anh ấy kéo tay tôi khi uống cà phê.
Thì ra là thế, tôi nhìn Vu Mạnh hỏi: “Những tấm hình này là sao?”
Vu Mạnh lắc đầu: “Anh không biết, Ngân Hằng.”
Nghĩ tới nghĩ lui chắc không phải do anh ấy làm, tôi nói tiếp: “Đêm qua em ở bệnh viện với ba, hoàn toàn không hề gặp anh, sao lại lên giường với anh được chứ?”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh ấy, tôi không chút do dự liền rời đi.