Đám người kia nhìn anh ta giống như trông thấy một con khỉ không có đuôi vậy, bọn họ tới gần, thế nhưng không hề có ai hỏi thăm anh ta. Không có người quan tâm anh ta, mà người châm chọc lại không thiếu. “Ơ, đây không phải là con trai rơi… ừm… của cậu họ tôi sao?” Vừa lên tiếng nói chuyện chính là một người đàn ông đồng tính, dáng vẻ ưỡn ẹo. Nói xong mấy lời này, hắn vẫn không hài lòng về vẻ mặt lạnh lùng của Cố Vũ Thành, lại cúi đầu che miệng nói thầm với mấy người bên cạnh: “Đây chính là con riêng mà người giúp việc kia sinh, tên là… tên là Cố Vũ Thành gì đó.”
Một người khác chẳng kiêng nể gì nói: “Chỉ là một đứa con riêng, có lẽ áp lực cũng rất lớn đi, nghĩ quẩn trong lòng cho nên mới muốn nhảy xuống sông? Ai… Thật đáng thương… ” Không biết giọng nói thương xót kia là thật hay giả, có lẽ cũng chỉ vì sự vui vẻ của mình nên mới hài hước trắng trợn nhắc đến đứa con riêng nhìn qua rất vô dụng như vậy. Hai người bảo vệ có chút dao động, cho dù anh ta có phải là con riêng hay không thì hai tên bảo vệ nho nhỏ như bọn họ cũng không thể đắc tội với người nhà họ Cố. Vì vậy bọn họ lập tức đi lên, vội vàng cúi đầu áy náy nói: “Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi… chúng tôi không biết đó là cậu.”
Lúc trước Cố Vũ Thành bị những người kia nói lời châm chọc, mặc dù khởi đầu đều do hai người bảo vệ này, nhưng anh ta thừa nhận mình vốn nên bị như vậy, cũng không thể trách người khác. Cho nên anh ta mỉm cười hiền lành, nói: “Không có gì đáng ngại cả, thay quần áo khác là được.”
“Ái chà, ái chà… ” Người vừa lên tiếng chính là cháu trai của anh em ông cụ Cố: “Đây không phải là trắng trợn thừa nhận thân phận cậu chủ nhà họ Cố ư? Đã bắt đầu chỉ huy người khác rồi. Thay quần áo? Người dưng như anh đừng có mong được mặc quần áo của nhà họ Cố. Anh xứng sao?” Cố Vũ Thành nhất thời nghẹn lời, anh ta thực sự không hiểu tại sao mẹ lại phải nghĩ đủ mọi cách để đưa mình tới đây. Nhưng dù sao cũng đã tới rồi, vậy thì phải thật mạnh mẽ, không thể để cho mẹ cảm thấy mình bị đối xử tệ được. Anh ta chỉ im lặng, không lên tiếng, định cứ như vậy đi ra, mặc kệ đám người đang bàn tán ở sau lưng là tốt rồi, anh ta cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy lời đó.
“Các người đang nói lung tung gì đấy?” Đúng lúc này Cố Mai xuất hiện, lúc đó chị ta mới mười bốn tuổi nhưng dáng dấp đã xinh đẹp không khác gì thiếu nữ mười sáu tuổi. Duyên dáng yêu kiều, chị ta mặc một bộ váy dạ hội màu trắng, trong tay cầm ly rượu vang, chân đi đôi dày thủy tinh trong suốt mà trong truyện cổ tích mới có. Ai cũng biết chị ta là con gái của Cố Trọng Nguyên, đương nhiên sẽ không kẻ nào không có mắt mà muốn đắc tội với chị ta, vì vậy bọn họ đều im lặng cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Chị ta đón lấy ánh mắt của mọi người, chậm rãi bước tới bên cạnh Cố Vũ Thành, phủi phủi quần áo trên người anh ta, sau đó giơ ly rượu lên, nói: “Vừa rồi chị định kéo Thành Phan tới đây mời em một ly. Em quả nhiên giống như ông nội nói, rất kiên cường.”
Lời này của Cố Mai, thứ nhất là tỏ rõ mình và Cố Thành Phan đã đồng ý với anh ta, thừa nhận thân phận của anh ta trước mặt mọi người, thứ hai, nhắc đến lời khen của ông cụ Cố dành cho anh ta là để đập tan ý nghĩ, lời nói của người ngoài. Ngụ ý chính là, Cố Vũ Thành là người mà ông cụ Cố đã thừa nhận, mấy người còn có lời gì để nói sao? Đám người xung quanh trông thấy hình hình như vậy, chỉ bèn tự uống rượu của mình, trò chuyện về mấy vấn đề khác.
Cố Mai thấp giọng nói: “Trước tiên em mau đi tìm một căn phòng thay bộ quần áo khác đi, lát nữa nếu như bị lạnh sẽ không tốt đâu.” Cố Vũ Thành khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm người chị gái ở trước mắt thật lâu. Cố Mai cho rằng anh ta còn có việc gì đó không hiểu, vì vậy liền nói: “Trong hai cánh cửa ở hai bên trên tầng ba đều có quần áo và phòng thử đồ, dùng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào đó của các vị khách. Em đi trước đi, chị còn phải đi tìm em trai.” Anh ta gật đầu, rồi rời đi. Lúc tới tầng ba mới phát hiện mình vẫn chưa nói cảm ơn với Cố Mai. Anh ta cảm thấy chán nản, ngay sau đó lại thấy hâm mộ hai tiếng em trai trong mồm chị ta, có được người chị dịu dàng như vậy thật tốt biết bao.
“Ư… a… đừng mà.” Cố Vũ Thành mới vừa cầm quần áo vào phòng thử đồ thay xong liền nghe được âm thanh này. Anh ta mở hé cửa, lại trông thấy Cố Trọng Nguyên đang ôm một cô gái với ánh mắt mơ màng khoảng mười sáu tuổi, vùi đầu vào ngực cô ta, nói: “Tiểu Y, em theo tôi đi.” Cô gái tên tiểu Y kia vẫn giả vờ từ chối, hai tay không biết đang đẩy hay là ôm đầu ông ta để cho ông ta tiếp tục liếm mút. Cuối cùng ông ta cũng thỏa mãn, miệng đầy nước miếng ngẩng đầu lên, hôn lên môi cô ta, hai tay ghê tởm xoa bóp bầu ngực dính đầy nước miếng của tiểu Y. “A… a… ” Đây là lần đầu tiên Cố Vũ Thành nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của ông ta, vì vậy trong lòng sợ đến phát run, chẳng lẽ… mẹ mình… năm đó… cũng giống như cô gái này sao?
Sau khi ông ta mặc quần áo tử tế chuẩn bị ra ngoài, mới ném một bộ lễ phục mới cho tiểu Y, nói: “Thay xong quần áo thì đi gặp bạn trai của em đi. Đúng rồi, nếu em muốn tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi. Thằng nhãi ranh kia không nhờ vả được gì đâu.” Cô gái tên tiểu Y kia đã khôi phục lại lý trí chỉ biết nức nở đứt quãng, trong lòng lạnh lẽo, ôm lễ phục đi vào phòng thử đồ bên cạnh Cố Thành Vũ. Anh ta lập tức ngừng thở, bỗng nhiên bên cạnh lại truyền tới tiếng kêu bi thương. Anh ta siết chặt nắm tay, nhưng không hề dám nói câu nào. Chẳng qua, anh ta không ngờ rằng, một ngày nào đó của mấy tháng sau mình lại trông thấy cô gái đã từng thề sống chết phản kháng kia rúc vào lòng Cố Trọng Nguyên, tươi cười ngọt ngào.
Vào lúc này anh ta âm thầm thề nhất định phải trở nên mạnh mẽ, thế giới này sẽ mãi luôn chỉ ức hiếp kẻ yếu mà thôi. Thấy cô gái bên cạnh rời đi, anh ta cũng vội ra ngoài, chỉ là quần áo vừa mới thay xong đều đã ướt đẫm sau lưng.
Khi Cố Thanh tỉnh lại đã thấy có rất nhiều người vây xung quanh mình, cô gái tên Thư mà cậu yêu nhất, người chị An Chi thương cậu nhất, người anh họ Cố Thành Phan già dặn thích chèn ép cậu, ừm… còn có một người tuy đang đứng ở chỗ này nhưng tâm hồn lại sắp bay tới phim trường là cậu. Cậu khẽ chuyển động ánh mắt vài lần, nhìn vào cô gái tên Thư đang mừng đến chảy cả nước mắt: “Xin hỏi… cô là ai? Còn nữa, tôi đang ở đâu vậy?” Bầu không khí vui vẻ vừa rồi trong nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo, buồn rầu. Có lẽ là do hôm nay không có mặt trời cho nên mọi thứ trong phòng bệnh đều tối om, mây đen nặng nề đè ép tưởng như sắp phá vỡ thành phố. Đúng, chính là loại cảm giác này. Cô ấy vội kéo bác sĩ đang đứng bên cạnh, hỏi: “Không phải ông nói chỉ bị thiếu máu thôi sao? Bây giờ hẳn là phải tốt hơn rồi chứ? Tại sao… Tại sao anh ấy không nhớ tôi là ai?”
Bác sĩ bình tĩnh trả lời: “Nạn nhân bị thương nặng ở sau gáy, không… không thể loại bỏ khả năng sẽ mất trí nhớ, chuyện này… chuyện này tôi cũng không biết.”
Cô ấy nổi giận, mắng: “Các người thật vô trách nhiệm, bỗng nhiên mất trí nhớ như vậy thì chúng tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải làm thế nào đây? A? Các người… ”