Ngày 5 tháng 11, cả thành phố G đều sục sôi về việc Trình Ngân Hằng từng là nhân viên của METOO.
Tiêu đề là “Trình Ngân Hằng và METOO” còn có một số bài quá đáng hơn “Mối quan hệ khó hiểu của Trình Ngân Hằng và METOO”.
“Phì, từ lâu đã biết Trình Ngân hằng không hề tốt đẹp gì, quả nhiên, đồ xấu xa, ở METOO thì chả có phụ nữ nào tốt cả.”
“Thì ra Trình Ngân Hằng là như vậy sao, thực sự nhìn nhầm rồi, không muốn làm fan của cô ta nữa.”
“Mong là Trình Ngân Hằng tránh xa công chúa bé nhỏ Lệ Lệ nhà chúng ta ra, hi vọng mọi người tiếp tục theo dõi “Người theo đuổi giấc mơ”, chuyện này không hề liên quan đến công chúa nhỏ Lệ Lệ nhà chúng tôi.”
“Trên lầu, nắm tay, hi vọng tránh xa cô An Chi nhà chúng tôi ra, một người phụ nữ xấu xa như vậy, fan của An Chi chúng tôi cũng từ chối.”
Tôi nhìn những bình luận dưới tiêu đề ấy, không hiểu tại sao lại rất muốn cười.
Trong đó có rất nhiều fan của tôi, không có rất nhiều người đã từng là fan của tôi.
Tôi không biết phải diễn tả thế nào về cảm giác này.
Đau khổ ư? Cũng có, nhưng tôi lại cảm thấy không đáng để tôi phải đau lòng, mọi người đều là những người không hiểu gì hết, cho nên tâm trạng như vậy là rất đỗi bình thường, nếu như tôi thực sự xuất thân từ động METOO, vậy tại sao lại không có ảnh chụp trước kia?
Bỏ đi, dù sao trên con đường này việc dùng những thủ đoạn không đứng đắn ấy là bình thường thôi, quên đi, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ rời khỏi đây.
Huống hồ, tôi không hề qua lại gì với Vu Lệ Lệ, còn về An Chi hiện nay chúng tôi cũng không gặp nhau, như vậy mọi người đã thỏa mãn rồi chứ.
Cứ việc mặc sức tưởng tượng đi, tôi là loại người như thế nào? Tôi muốn cái gì?
Ha ha…
Ngay cả tôi cũng không rõ.
Nhưng như thế cũng tốt, tôi có thể xuất hiện ở METOO một cách công khai, không cần phải lén lút để gặp được Hoàng Linh.
Bây giờ tôi chỉ lo lắng, bố tôi sau khi xem được những tin tức này sẽ lo lắng cho tôi.
Cố Thành Phan đã đi làm, để lại một tờ giấy cho anh ấy: “Thành Phan, em đến nhà bố, em đã nấu canh, anh nhớ ăn nhé, tối nay có thể em sẽ không về nhà.”
Vừa ra tới cửa lại gặp một luồng gió lạnh, may mà tôi đã mặc đầy đủ, nếu không sẽ lạnh tới run rẩy.
Tôi đi tới ngã tư, bắt một cái taxi.
Vừa ngồi vào xe, chỉ nói ra địa chỉ xong thì chuẩn bị ngủ một giấc.
Kết quả tôi không thể ngờ rằng, sau khi tôi bỏ khẩu trang ra, tài xế nói với tôi: “Rất tiếc, tôi phải đón khách khác, mời cô Trình Ngân Hằng xuống xe.”
Một đòn cảnh cáo.
Tôi lại đội mũ vào, bịt khẩu trang rồi xuống xe.
Ở đây không hề thiếu taxi, nhưng… tôi không muốn tiếp tục bắt xe, tôi nghĩ… có lẽ chẳng có tài xế taxi nào muốn đưa tôi đi cả.
Thế nhưng cuộc sống thú vị ở chỗ, ngay khi bạn nghĩ rằng chuyện đó không thể xảy ra thì lại vẫn cứ xảy ra.
Có một chiếc xe taxi đứng chắn trước mặt tôi: “Cô ơi, đi đâu vậy?”
Tôi không muốn lại xấu hổ như trước, kéo khẩu trang xuống nói với ông ta: “Tôi là Trình Ngân Hằng.”
“Ồ…” Ông ta gật đầu: “Tôi biết, vậy cô có cần bắt taxi không?”
Tôi ngồi lên xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy rõ được vẻ mặt của người đàn ông trung niên đó.
“Vì sao?”Tôi hỏi: “Vì sao lại muốn chở tôi?”
“Ha ha ha…” Ông ta cười rất cởi mở: “Trí nhớ của cô Ngân Hằng không được tốt cho lắm, lần trước tôi đã từng chở cô, cô còn nhớ không?”
Lần trước? Là lần nào?
Tôi lục lọi lại trí nhớ của tôi, đột nhiên nhớ ra, cái đêm tôi đi tới chỗ Phạm Đình, đã ngồi xe của ông ta.
Tôi cười trả lời: “Tôi nhớ ra rồi, là chú sao, lầm trước còn nợ chứ nhiều lắm.”
Đúng thực là may mà có ông ấy, may mà ông ấy khuyên nhủ tôi mới có can đảm.
Chú cười vô cùng thoải mái: “Thế nào, cô Ngân Hằng, lần này… lại có chuyện gì sao? Thấy cô đứng ngơ ngẩn trên đường!”
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu: “Bình thường chú không đọc báo sao?”
Yên lặng một lúc, chú cười nói: “Đọc rồi, nhưng… tôi không tin những chuyện đó.”
Ấm áp, mặc dù chỉ là chút ấm áp nhỏ nhoi, nhưng… trong thời tiết lạnh giá như vậy, có thể nhận được một chút ấm áp ấy cũng khiến tôi vui vẻ.
Cuối cùng cũng có người tin tôi, không cần giải thích, không cần phải nói nhiều, một người tài xế lái xe taxi, vốn là một người xa lạ, nhưng lại cười và nói với tôi rằng: “Tôi tin cô.”
Tôi đặt câu hỏi: “Vì sao? Vì sao lại tin tôi?”
Đúng, khó khăn lắm mới có một người ủng hộ tôi, tôi vẫn muốn hỏi lý do.
Chú tài xế cười nói: “Người tin tưởng cô không chỉ có mình tôi, chút nữa cô lên xem tin tức đi, tin vào chính mình, chắc chắn có người sẽ đứng về phía cô.”
Tôi không biết nên trả lời ông ta thế nào nữa.
Tôi nói: “Được, cảm ơn chú.”
Lại thấy cảm ơn thực sự là quá nông cạn, lại nói thêm: “Không có chuyện gì, bây giờ tôi muốn tới gặp bố tôi, tới lúc đó mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp hơn.”
Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thảo nào dạo này tôi hay mất ngủ luôn luôn cảm giác sắp có chuyện gì xảy ra, bây giờ tôi nghĩ là tôi đã hiểu, chính là vì chuyện này!
Trong mơ, tôi rất nhỏ, đứng ở một ngã tư, giang rộng vòng tay, chạy đuổi theo một chiếc xe: “Mẹ ơi… mẹ ơi… Ngân Hằng ngoan, Ngân Hằng sẽ ngoan mà, mẹ đừng đi, đừng đi có được không?”
Hình ảnh lại đột nhiên thay đổi, đột nhiên có rất nhiều người vây quanh tôi hét lên: “Trình Ngân Hằng, đồ con hoang, cút đi, Trình Ngân Hằng, đồ con hoang, cút đi…”
Tôi òa khóc không ngừng, không biết phải làm thế nào, rất muốn ôm lấy cô bé, ôm lấy tôi ở thời điểm đó, vỗ về cô bé và nói: “Đừng sợ… rồi sẽ ổn thôi, chịu đựng một lát, sẽ ổn thôi… tin tôi đi, được không?”
Tôi không biết người trong mơ có phải tôi không, nhưng phải nói tôi chỉ có thể đứng nhìn bản thân mình hồi bé tuyệt vọng biết bao mà thôi.
Đột nhiên, có một bóng hình chạy tới, ôm lấy tôi lúc còn bé, lồng ngực vô cùng ấm áp.
Là bố, ông dỗ dành tôi: “Ngoan nào… Ngân Hằng ngoan… con còn có bố mà, bố ở đây, bố ở đây.”
Tôi lại ngủ yên trong cái ôm đầy ấm áp ấy, sau đó… tỉnh lại.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười hai giờ, xe đã dừng lại nhưng chú không hề gọi tôi dậy.
Tôi vôi hỏi: “Chú à, bao nhiêu tiền?”
Chú phất tay: “Không cần đâu, cô bé, tôi không thiếu tiền, tôi biết cô cũng không thiếu tiền, đưa cô một đoạn coi như là tôi động viên cô!”
Trái tim tôi vô cùng cảm động, không tiếp tục từ chối nữa, cũng không nói cám ơn, xuống xe, nhìn chú taxi tời đi.
Tôi thở dài: “Trình Ngân Hằng cố lên!”