Đúng vậy, Vu Mạnh thì sao, có cần nói cho anh ấy biết hay không, nhưng nếu nói cho anh biết chẳng phải là đang quấy rầy anh ấy sao? Nếu đã tự mình lựa chọn chịu đựng, vậy thì... không nên liên lụy anh ấy nữa.
Cố Mai thành thật trả lời: “Không định nói cho anh ấy biết, dù sao, anh ấy có biết hay không cũng không sao cả.” Trong giọng nói hiện lên sự bất mãn đối với Vu Mạnh, đúng vậy, dù sao anh ấy cũng không bận tâm, người anh ấy quan tâm, chắc cũng chỉ có cô gái tên Trình Ngân Hằng kia thôi!
Cố Vũ Thành đột nhiên nói: “Cố Mai, anh nghĩ, anh có một cách.” Cố Mai ngừng nức nở, không khí hoàn toàn yên tĩnh, chị ta lòng tràn đầy chờ mong về cách này, cho nên mới phải nghiêng tai lắng nghe. Giọng Cố Vũ Thành truyền đến: “Em tạm thời cứ nói em ra nước ngoài, sau đó… ”
“Ở thành phố G tôi có không ít nhà, tôi giúp em nghĩ cách, em cứ nghe theo sắp xếp của anh đi, nếu em muốn đi thăm thím thì anh cũng có thể lén sắp xếp em đi gặp bà.” Kế hoạch này nghe có vẻ hoang đường buồn cười, không có bước hành động, không hề đảm bảo có sai sót, cũng không được thương lượng trước. Nhưng... Từ trong miệng Cố Vũ Thành nói ra, tất cả lại biến thành một cách có thể thực hiện được, có thể đạt được mục đích, có thể tin tưởng được.
Cố Mai gật đầu nói: “Được, tôi tin anh, chờ tin tức của anh.” Cố Vũ Thành “Ừ” một tiếng, lập tức nói: “Vậy tôi cúp máy trước đây, tôi đi làm chút chuyện.” Cố Mai gật đầu cảm kích nói với Cố Vũ Thành ở đầu dây bên kia: “Ừ, đừng mệt quá nhé, tôi tắt máy đây.” Ấn tắt điện thoại, trong lòng bọn họ có cảm giác không giống nhau, trong sự giải thoát của Cố Mai có mang theo sự ỷ lại, trong sự giúp đỡ của Cố Vũ Thành có mang theo sự cảm ơn.
Tại sao phải cảm ơn? Điều này phải kể từ lần đầu gặp Cố Mai năm mười ba tuổi. Nhà họ Cố là dòng họ lớn ở thành phố G, huyết mạch được lưu lại cũng chỉ có mình cụ Cố có quyền định đoạt, nhưng cụ Cố lại có bốn người anh em, hai chị em gái, anh em họ có mười mấy người, lại còn kể thêm cả họ hàng xa nữa, nhà họ Cố thật nhiều người quá.
Người nhà họ Cố ở thành phố G đều là nhân vật thành đạt, đương nhiên, không thể nghi ngờ gì nữa cụ Cố là biết bon chen nhất, lúc còn trẻ cụ biết bon chen nhất, sau khi về già con trai Cố Trọng Lư là người xuất sắc nhất, tuy nói Cố Trọng Nguyên nổi danh tên phá hoại, nhưng là bởi vì có Cố Trọng Lư đứng ra bảo đảm, cũng không có mấy người dám không chút kiêng kỵ khi dễ Cố Trọng Nguyên.
Nhưng, không khi dễ ông ta cũng không có nghĩa là không muốn khi dễ ông ta, người nhân cơ hội muốn bỏ đá xuống giếng cũng không ít. Cố Mai và Cố Vũ Thành lần đầu tiên gặp mặt, là ở tiệc thượng thọ sáu mươi của Cụ Cố, nếu là chủ một nhà thì đương nhiên tiệc mừng thọ phải làm cho thật lớn. Tất cả những người có quan hệ họ hàng quen biết với cụ Cố đều tới tham gia bữa tiệc này.
Tiệc mừng thọ được Cố Trọng Nguyên và Cố Trọng Lư chuẩn bị và tổ chức, khi đó Cố Vũ Thành mới đến không bao lâu. Nhưng cụ Cố đặc biệt thích anh ấy, cho nên liền dẫn anh ấy theo.
Cố Thành Phan thân là cháu ruột của cụ Cố, đương nhiên cũng theo chân bố đến, còn Cố Mai, khi đó người ngoài cũng không biết chị ta được nhận nuôi, sự tồn tại là đương nhiên. Đó là một buổi tối ấm áp, gió đêm thôie. Bữa tiệc của cụ Cố yến đương nhiên sẽ không thể làm quá keo kiệt được.
Bữa tiệc mừng thọ được tổ chức ở một căn biệt thự nhỏ ven sông ba tầng, tầng nào cũng đầy khách khứa. Rượu vang, đồ ăn ngon bày đầy. Đâu đâu cũng là bánh trái đồ ăn, khăn trải bàn đều là màu trắng tinh khiết, đèn treo hoa lệ mà sáng sủa, đây là lần đầu tiên Cố Vũ Thành nhìn thấy cảnh như vậy, anh ấy sợ ngây người, nhưng những thứ này không thể hấp dẫn anh ấy, ngược lại, anh ấy rất muốn thoát khỏi chỗ này, đây là nơi anh ấy không thuộc về.
Anh nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Anh đặt ly rượu vang trên tay xuống, anh ấy vô cùng nhớ mẹ của mình, sau khi anh ấy hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện xung quanh không có người để ý đến anh ấy.
Khi đó anh ấy còn nhò không hiểu chuyện, đương nhiên không biết có rất nhiều khách vừa vào cửa đã để mắt đến anh ấy, mong anh ấy sẽ làm ra chuyện gì đó không nên, sau đó châm chọc một phen. Cố Vũ Thành đương nhiên không biết những trong lòng đám người xung quanh nhìn thì có vẻ không quan tâm đến anh ấy, đang nói cười rôm rả đang thầm nghĩ những gì.
Sau khi anh ấy đặt ly rượu vang xuống, liền bò lên tầng ba, anh ấy vừa quan sát một chút, cửa chính tầng một xung quanh đều có bản vệ vây gắt gao, cửa sau không có bảo vệ vì gần sống, trừ phi đi từ lầu ba tới bờ sông, cửa hông cũng có người, không đi cửa sau được.
Cố Vũ Thành nghĩ đi từ cửa chính đã không có hy vọng, cửa hông chắc chắn cũng không được, chỉ có thể đi cửa sau, nhưng bên trái sân thượng lầu ba có một hàng rào hoa hẹp, rộng khoảng năm mươi cm, trồng đầy hoa cỏ, có thể làm một điểm dừng chân. Hàng rào bên ngoài này cách tầng hai có chút xa, nhưng lại cách bệ cửa sổ lầu hai rất gần, đến bệ cửa sổ, sau đó lại đi theo hàng rào này xuống lầu một, vậy là có thể đi dọc theo cầu ven sông đi ra từ cửa sau.
Kế hoạch là hoàn mỹ, kế hoạch mà không đi thực hiện thì không gọi là kế hoạch, cho nên nói là làm liền, Cố Vũ Thành không thích nói suông. Nhìn hàng rào bên ngoài cách bệ cửa sổ đúng một mét rưỡi, Cố Vũ Thành đầu tiên bám lấy cửa sổ rồi thả người xuống, toàn bộ cơ thể treo trên không trung, sau đó cắn răng một cái, buông tay ra, thuận lợi chấm đất, Cố Vũ Thành trong lòng vui vẻ.
Anh ấy an ủi mình: Không sao, dù sao cũng chỉ là té xuống, 50% là ngã xuống sông, bản thân bơi tốt, hơn nữa sông này không chảy siết không cần sợ, sẽ không chết đâu. Nếu ngã xuống đất, tám chín phần mười sẽ bị tàn phế, độ cao ba tầng, không, bây giờ là độ cao hơn hai tầng, ngã cũng không chết người.
Đang lúc Cố Vũ Thành nghĩ những điều này, lúc đang chuẩn bị đạp vào bệ cửa sổ tầng hai, bảo vệ đi tuần tra soi đen đèn pin về phía anh ấy. Cố Vũ Thành thân thủ nhanh nhạy, bảo vệ không nhìn rõ ngoài, cho rằng Cố Vũ Thành mặc cây đen là người ngoài, muốn leo lầu lén đi vào trong tham gia tiệc, hiện tại đã sắp leo đến lầu ba rồi. Hai bảo vệ tuần tra lớn tiếng chất vấn: “Ai đấy? Sao không đi cửa chính?”
Cố Vũ Thành đưa một tay ra, muốn giải thích một chút, nhưng anh ấy vừa đưa tay ra, bảo vệ vì muốn nhìn rõ anh ấy là ai, nên liền soi đèn pin thẳng vào anh. Cố Vũ Thành bị tia sáng đột ngột chiếu vào mắt, cả người liền không kìm được nghiêng về phía trước. Vừa nghiêng người về trước, anh ấy liền “Tõm” một tiếng rơi xuống sông.
Phản ứng đầu tiên của Cố Vũ Thành là mình không thể chết, mẹ còn cần anh ấy chăm sóc, sao anh ấy có thể dễ dàng chết vậy chứ? Anh ấy coi như mình đang lặn, sau đó giang hai cánh tay, chậm rãi rẽ nước xung quanh ra, anh biết rõ nước nơi này không siết, nhưng phía trước cách đó không xa có mấy vòng xoáy.
Anh nghĩ như vậy, liền bơi vào bờ, lúc vừa lên bờ, đèn sợi đốt trong vườn, còn có đèn chỉ mở lên lúc chuẩn bị bánh ga-tô gần sông, tất cả đèn trong biệt thự đều mở hết lên.