Vu Mạnh quay về quán rượu lúc trước, tìm nhân viên phục vụ.
“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, anh còn nhớ tôi không?”
“Nhớ chứ, anh chính là người giàu có lần trước đã uống say ở đây mà. Sao vậy? Hôm nay lại tới đây uống rượu sao?” Nhân viên phục vụ hỏi.
Vu Mạnh kinh ngạc, vẫn còn nhớ rõ anh ấy sao? Vậy thì hẳn là cũng nhớ được anh ấy đã bị ai mang đi…
Vì vậy Vu Mạnh hỏi: “Vậy anh còn nhớ lúc đó tôi bị ai mang đi không?”
Nhân viên phục vụ suy nghĩ một lát rồi nói: “Ừm… tôi nhớ ra rồi, anh bị một cô gái tóc ngắn xinh đẹp mang đi, ở giữa hai đầu lông mày của cô ấy có một nốt ruồi, cô ấy đánh son màu đỏ đậm, còn nữa, cô ấy còn mặc váy ngắn… Đúng là một cô gái rất đáng yêu!”
Vu Mạnh cúi đầu suy nghĩ, tuy nhân viên phục vụ đã cho anh ấy manh mối, nhưng anh ấy vẫn không nghĩ ra là ai. Không còn cách nào khác, anh ấy đành phải nói cảm ơn, sau đó quay về nhà.
Vu Mạnh vừa đi, Cố Mai lập tức đi tới từ phía nhà vệ sinh, đưa chỗ tiền mặt còn lại cho nhân viên phục vụ.
“Nhớ đó, ai hỏi cũng phải trả lời như vậy, nếu không tôi sẽ có cách làm anh sống không bằng chết.” Bờ môi đỏ mọng của Cố Mai khẽ mấp máy, dáng vẻ vô cùng mê người, chị ta đi đôi giày cao gót mười hai phân, váy dài màu xanh lam, ngúng nguẩy đi ra khỏi quán rượu.
Nhân viên phục vụ ngây người, không biết vì sao cô gái này lại trả cho hắn nhiều tiền như vậy, nhưng dù sao kiếm được tiền cũng là chuyện tốt, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ nhận lấy.
Vu Mạnh rầu rĩ đi quanh thành phố, cảm thấy thành phố này dường như đã thay đổi rồi. Anh ấy đã lên giường cùng một người mà bản thân hoàn toàn không quen biết, nhưng anh ấy vẫn nhớ rõ ràng người kia đã nói muốn có một đứa con với anh ấy.
Nếu như quả thật mang thai con của anh ấy, sao anh ấy có thể không quan tâm được chứ? Anh ấy cũng đâu phải là người bạc tình bạc nghĩa.
Thời tiết về thu càng lúc càng lạnh, Cố Mai một thân một mình đi lại bên bờ sông, có không ít người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chị ta, nhưng vì sao bọn họ phải dùng ánh mắt kì quái đó nhìn chị ta chứ?
Mặc dù chị ta xinh đẹp, ngày thường mọi người đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ hoặc thèm khát nhìn chị ta, nhưng hôm nay…
Chị ta vuốt mặt một cái, sau đó bất chợt tỉnh ngộ, thì ra là chị ta đang khóc.
Chị ta khóc vì cái gì đây? Vì Vu Mạnh? Hay là vì chính mình?
Chị ta đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, chị ta chậm rãi ngồi xổm xuống, che mặt khóc thút thít.
Từ khi tôi nhận “Người theo đuổi ước mơ”, mỗi ngày tôi đều chờ mong có thể gặp mặt Mễ Ninh Khanh. Cô ta chính là chuyên gia thiết kế thời trang mà tôi thích nhất, cũng là thần tượng lớn nhất từ trước tới nay của tôi.
“Chị Hằng, em nghe nói tháng mười một Mễ Ninh Khanh sẽ trở về đúng không?” Thư nói, cô ấy cũng biết tôi rất yêu thích các tác phẩm của Mễ Ninh Khanh, một nửa số quần áo treo trong tủ của tôi đều là nhãn hiệu Niko, còn lại một nửa là nhãn hiệu Mekuo, một nhãn hiệu có thiết kế hoàn toàn trái ngược với thiết kế của Mễ Ninh Khanh. Tất cả đều đẹp, nhưng thiết kế của Mễ Ninh Khanh thì có vẻ tùy ý hơn một chút. Hơn nữa, Thư cũng rất thích nhãn hiệu Niko.
Tôi rất vui vẻ: “Thật sao? Sao cô ta lại trở về?”
Thư nói: “Nghe nói vì chàng trai cô ta quen năm mười lăm tuổi, cũng tiện thể mở một show diễn thời trang, đến lúc đó sẽ lựa chọn vài ngôi sao xuất sắc làm người mẫu, chính cô ta sẽ chủ trì show diễn đó.”
Tôi về nhà lập tức chia sẻ tin tức này với Cố Thành Phan: “Cố Thành Phan, anh biết không, thần tượng Mễ Ninh Khanh của tôi sắp trở về nước đó!”
Cố Thành Phan đưa cho tôi một chiếc túi đựng đồ: “Cho em!”
Tôi mở ra xem, bên trong là một chiếc túi, kiểu dáng rất mới lạ, là thiết kế của Niko, ý tưởng dựa trên chủ đề “tuổi trẻ”, tổng cộng đã thiết kế mười một màu sắc khác nhau, đại diện cho thế giới rực rỡ sắc màu của nam nữ trẻ tuổi.
Trong tay tôi chính là chiếc túi màu hồng mà tôi thích nhất.
Tôi nói: “Nhưng không phải đầu tháng sau chiếc túi này mới được bán ra sao? Hơn nữa cả thế giới chỉ có mười một chiếc, anh lấy từ đâu ra vậy?” Tôi hỏi anh tất cả những nghi ngờ trong lòng mình.
Cố Thành Phan lặng lẽ nói: “Cả thế giới chỉ có mười một chiếc, ở chỗ của em đã có một chiếc, còn mười chiếc kia… xin lỗi, tôi không thể mang qua cho em… ”
Cố Thành Phan quả thật là nhân vật hô mưa gọi gió ở thành phố G, ngay cả chiếc túi mà Niko chưa đưa ra thị trường anh cũng mua được.
Trong một căn phòng có kính pha lê ở tầng cao nhất nước X, có một cô gái tóc ngắn, mặc đồ màu đỏ đứng đó. Cô ta cao khoảng một mét bảy mươi, son môi màu đỏ đậm, giữa hai đầu lông mày có một nốt ruồi mờ nhạt. Cô ta mặc váy ngắn màu xanh lục, áo màu đỏ, lần đầu tiên có người có thể phối được màu đỏ và màu xanh lục một cách hoàn mỹ như vậy.
“Cô Niko, cậu Cố vừa lấy được chiếc túi, cậu ấy tỏ ra rất hài lòng.” Một người đàn ông cao mét tám cúi đầu nói.
“Được, tôi biết rồi.” Mễ Ninh Khanh hờ hững đáp lại, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại mà lúc nào cô ta cũng ghi nhớ trong lòng.
“Ninh Ninh, còn chưa ngủ sao?” Giọng của Cố Thành Phan vẫn dịu dàng như vậy.
Mễ Ninh Khanh buồn cười, khẽ cười một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu bên khóe miệng.
“Em nhớ anh lắm, anh Thành Phan.” Mễ Ninh Khanh nói. Vu Lệ Lệ nói rằng Cố Thành Phan khiến cho người ta rất chán ghét, nhưng Mễ Ninh Khanh thấy Cố Thành Phan lại là người khiến cho người ta không nhịn được mà sinh ra cảm giác yêu thương.
Cố Thành Phan cười: “Vậy thì trở về đi.”
Mễ Ninh Khanh lẩm bẩm câu nói “Vậy thì trở về đi.” trong lòng, sau đó cô ta lặng lẽ đưa ra quyết định, cô ta muốn về nước trước tháng mười một.
“Cố Thành Phan, anh gọi điện cho ai vậy?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng của phụ nữ, mà giọng nói này lại có chút quen thuộc.
Cố Thành Phan cười nói: “Một người bạn mà thôi, em ngủ trước đi, anh sẽ ngủ ngay.”
“Anh Thành Phan… ” Mễ Ninh Khanh rầu rĩ, cuối cùng vẫn hỏi: “Anh có bạn gái rồi sao?”
Sự dịu dàng của Cố Thành Phan rất ít khi lộ ra trước mặt người khác, Mễ Ninh Khanh là một trong số ít đó, nhưng khi anh nói chuyện với người phụ nữ ở đầu dây bên kia, giọng nói của anh có một sự dịu dàng hoàn toàn khác.
Cố Thành Phan cười: “Đồ ngốc, đó là vợ anh.”
Đồ ngốc… vẫn là biệt danh quen thuộc anh hay gọi, nhưng sau đó anh lại nói ra một sự thật tàn nhẫn, nói rằng người kia là vợ anh…
“Ừm… thì ra thế. Anh Thành Phan, anh đi ngủ sớm đi, em cũng buồn ngủ rồi.” Mễ Ninh Khanh lúng túng nói.
Cố Thành Phan dừng lại một chút: “Được, ngủ ngon!”
“Ừm, ngủ ngon!” Cúp điện thoại, Mễ Ninh Khanh không nhịn được nữa, cô ta bật khóc thít thít. Đó là chàng trai năm mười lăm tuổi của cô, nhưng cô ta mới chỉ rời khỏi anh ba năm mà anh đã kết hôn rồi…
Vừa đến tuổi được pháp luật quy định, anh đã vội vã kết hôn.
Có lẽ đã quên hết rồi, khi đó chuyện của Cố Thành Phan và Mễ Ninh Khanh chính là chuyện nổi tiếng ở thành phố G, khi đó hai người bọn họ cùng chung chí hướng, tình cảm nồng nàn, mà thôi, coi như mấy năm đó đều là một giấc mơ đi…
Nhưng mà… rốt cuộc là ai, sao lại có thể may mắn như thế, chiếm được tình cảm yêu thương của anh Thành Phan?
Cố Thành Phan gọi điện xong, tôi có chút không vui, nhưng nghĩ lại thì hiện giờ quan hệ của tôi và anh đã tốt hơn rất nhiều nên lại bắt đầu vui vẻ.
“Cố Thành Phan, cuối tháng “Không Thành” đóng máy, sẽ mở tiệc chúc mừng, anh đi cùng với tôi nhé.” Tôi ôm anh nói.
“Được!” Anh trả lời.
Tôi cười, không nhịn được, lại muốn được đằng chân lân đằng đầu: “Này, anh sẽ đến… buổi họp báo của “Không Thành” chứ?”
“Sẽ.” Cố Thành Phan hiếm khi kiên nhẫn như vậy.
Tôi tiếp tục hỏi: “Nghe nói Niko sẽ lựa chọn ngôi sao để làm người mẫu, anh cảm thấy tôi có cơ hội không?”
Cố Thành Phan dừng lại một chút, sau đó trả lời: “Đương nhiên có… ”
Chẳng mấy khi được nói chuyện phiếm cùng Cố Thành Phan, mà lại còn là nói chuyện phiếm không có chủ đề rõ ràng như vậy, tôi vô cùng vui vẻ, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Cố Thành Phan nhìn người trước mặt, không nhịn được mà lo lắng trong lòng, bởi vì trên người anh gánh vác quá nhiều bí mật, mà mỗi một chuyện đều đủ để Trình Ngân Hằng rời khỏi anh một cách đường đường chính chính.
Hiện giờ, ở trước mặt anh, cô buông bỏ sự cao ngạo của mình, buông xuống sự đề phòng, rộng mở vòng tay, chuẩn bị truyền sự ấm áp của mình cho anh.
Nhưng anh lại do dự, lại bối rối, không biết có nên nắm chặt lấy tay cô không.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, anh đều muốn bảo vệ cô thật tốt.
“Người theo đuổi ước mơ” cuối cùng cũng đến lượt cảnh của cô rồi. Lúc này cô là Mễ Ninh Khanh mười lăm tuổi, được người mình thích ủng hộ nên mới quyết định làm nhà thiết kế.
“Ninh Khanh, em phải tin tưởng bản thân mình, đừng từ bỏ, cho dù em ở nơi nào thì ước mơ mãi mãi ở trong lòng em.” Nam chính nói.
“Thật sao?” Tôi ngẩng đầu hỏi: “Nhưng vì sao em vẫn cảm thấy mơ hồ như vậy chứ? Em rời khỏi nhà của mình, xa cách bố em, em… về sau em còn có thể gặp được bố và em gái nữa không?”
“Đương nhiên có thể.” Nam chính sờ lên tóc tôi: “Chỉ cần là những người thật lòng nhớ đến nhau thì sẽ có cơ hội gặp lại nhau. Một ngày nào đó… anh cũng không rõ là ngày nào, nhưng ngày đó nhất định sẽ tới… ”
Tôi nửa hiểu nửa không, chậm rãi gật đầu.
Xem ra, Mễ Ninh Khanh thật sự là người có nhiều chuyện cũ. Hiện giờ tôi thật sự rất tò mò, chàng trai năm mười lăm tuổi của Mễ Ninh Khanh rốt cuộc là ai? Ai lại có được may mắn như vậy chứ?