Gần đây những chuyện ngoài ý muốn cứ liên tục xảy ra, hình như từ khi tôi kết hôn với Cố Thành Phan, không có chuyện nào vui vẻ cả.
Ngày mà Phạm Đình tỉnh lại thì Trình Ngân Hằng cũng có mặt ở đó. Bà cảm ơn bà Vu và Vu Lệ Lệ, sau đó lại nắm tay Cố Mai hỏi han. Chỉ có Trình Ngân Hằng là bị bà xem như người vô hình, không hề quan tâm.
Trình Ngân Hằng thấy sự xuất hiện của mình ở đây vô cùng lạc lõng, nên rời khỏi phòng bệnh, gọi điện nói Thư nhận cái quảng cáo trà xanh kia hộ mình, cô cũng lập tức qua đó ngay.
Sau đó Trình Ngân Hằng hỏi thăm Phạm Đình vài câu rồi lập tức rời khỏi bệnh viện.
Trình Ngân Hằng vừa mới rời khỏi thì Cố Thành Phan vội vàng chạy đến.
Cố Thành Phan mở cửa phòng bệnh, tất cả mọi người đều ở đó, chỉ thiếu mỗi Trình Ngân Hằng thôi. Anh có hơi tức giận, lạnh lùng nói: “Trình Ngân Hằng đâu?”
Vu Lệ Lệ thấy anh tức giận, nũng nịu nói với Cố Thành Phan: “Anh Thành Phan, Trình Ngân Hằng bởi vì nhận quảng cáo trà xanh, nên giờ đang trên đường đến nơi quay quảng cáo.”
Phạm Đình lạnh lùng nói: “Mẹ thấy trong mắt của Trình Ngân Hằng chỉ có quay phim thôi, vẫn là Lệ Lệ tốt, con bé nói sau khi kết hôn thì sẽ rời khỏi giới giải trí.”
Cố Thành Phan đương nhiên biết mẹ của anh không muốn con dâu của bà ở một nơi phức tạp như vậy, nhưng anh không ngờ Lệ Lệ lại lợi dụng điều đó để lấy lòng mẹ anh.
Anh im lặng không lên tiếng, bà Vu thấy vậy, lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Không lâu trước đây Vu Mạnh còn dẫn Trình Ngân Hằng đến nhà họ Vu tôi cơ, không ngờ mấy hôm sau lại thấy cô ta ở nhà họ Cố.”
Cố Thành Phan giễu cợt: “Phải không? Cháu lại nghe nói Vu Mạnh mặt dày đeo bám bà xã của cháu, bà xã của cháu còn vì thế mà cảm thấy đau đầu cơ.”
“Thành Phan, để ý đến lời ăn tiếng nói của con.” Phạm Đình nhẹ giọng quát: “Con đừng quên cái mạng này của mẹ là do ai cứu.”
Cố Thành Phan cau mày: “Con đương nhiên là không quên, nhưng nếu con đã lấy Trình Ngân Hằng, thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nhất định không hai lòng.”
Phạm Đình còn muốn nói gì đó lại bị Cố Thành Phan ngắt lời: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi, con đi đón Ngân Hằng về.”
Khi mà tôi quay xong quảng cáo cho hãng trà xanh thì trời cũng đã tối rồi. Thành phố G vào mùa thu, ngày ấm đêm lạnh, tôi chỉ cảm thấy vô cùng uể oải. Tôi mặc chiếc áo khoác mà Thư đưa đến, ngồi xuống ghế sofa đợi Thư mát xa cho mình.
Thư mát xa rất giỏi, tất cả tế bào trong cơ thể tôi đều được thả lỏng, hưởng thụ sự dịu dàng của cô ấy.
Đột nhiên Thư dừng việc mát xa lại, ngập ngừng lên tiếng: “Cậu Cố... ”
Tôi mở hai mắt ra, Cố Thành Phan mặc một chiếc áo khoác da, những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh vô cùng sắc nét. Anh nhếch môi, nhíu mày.
Tôi vỗ nhẹ lên tay của Thư, ý bảo cô ấy không cần phải khẩn trương: “Em về trước đi, lát nữa chị về nhà với cậu Cố là được, em yên tâm đi.”
Thư gật đầu: “Dạ, được ạ.”
Cố Thành Phan thấy Thư rời khỏi, lập tức lộ ra bộ mặt thật. Anh không nói tiếng nào mà đè tôi xuống ghế sofa, lạnh lùng nói: “Trình Ngân Hằng, em đúng thật là lòng lang dạ sói.”
Lòng lang dạ sói?
Tuy tôi và anh không có tình cảm với nhau, tất cả chỉ là một cuộc làm ăn, nhưng tôi nhất định là một người rất dễ bán.
Thân thể, lòng tự trọng, tình yêu, tất cả đều giao cho anh, tùy ý anh giẫm đạp tôi ở dưới chân, mà không kêu lên một tiếng.
Vì vậy tôi hung hăng trợn mắt nhìn anh, anh cũng thẹn quá thành giận, vùi đầu vào trong cổ tôi, dùng sức gặm cắn, tôi vì bị đau mà khẽ kêu lên.
Anh giống như là không nghe thấy vậy, anh dùng cả tay chân, sờ soạng tôi từ trên đến dưới.
Bỗng nhiên, anh dừng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt chê bai: “Em làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.”
Trái tim của tôi như ngừng đập, trong lòng cảm thấy chua xót, cũng đúng, một người phụ nữ như tôi, đương nhiên là không xứng với cậu chủ nhà họ Cố như anh. Nhưng mà tôi không thể để anh đổi ý, cuối tuần này bố tôi sẽ làm phẫu thuật, tôi tuyệt đối không cho phép anh lật lọng.
“Ghê tởm? Vậy anh cảm thấy hối hận rồi sao?” Cuối cùng thì tôi cũng vì thiếu kiên nhẫn mà nói ra thắc mắc trong lòng mình.
Anh cười lạnh: “Thế nào? Trình Ngân Hằng, em đang lo lắng cho mạng sống của bố mình sao?” Anh đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy em có nghĩ em chính là tên đầu sỏ hại mẹ tôi phải nằm viện không?”
Tôi đột nhiên không biết nói gì, nhưng tôi vẫn nói với anh: “Mẹ của anh cũng đã tỉnh lại rồi.”
Anh nhếch mép nói: “Tỉnh lại? Ý của em là chỉ cần mẹ tôi tỉnh lại thì em sẽ không cần phải chịu trách nhiệm đúng không.” Đương nhiên là không phải. Tôi muốn nói với anh là anh không nên lo lắng, không ngờ anh lại cho là như vậy. Quên đi, tôi cũng lười phải giải thích, một người thật sự hiểu mình thì còn cần phải giải thích sao.
Cũng đúng, chúng tôi vốn không phải là một đôi vợ chồng thật sự yêu thương nhau, nên tự nhiên sẽ không thể hiểu được nhau.
Tôi lắc đầu: “Anh muốn nghĩ gì cũng được, tôi mệt rồi, tôi muốn được nghỉ ngơi.”
Tôi nói xong lập tức rời khỏi, anh cũng không đuổi theo.
Tôi đeo kính râm, mặc áo khoác, cẩn thận đi về phía bờ sông. Tôi ngắm nhìn những cặp đôi đang đi dạo ở đó thì trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
Có lẽ tôi và Cố Thành Phan vĩnh viễn cũng không thể đi dạo với nhau như vậy.
Dừng lại, Trình Ngân Hằng, sao mày lại có suy nghĩ vô liêm sỉ như vậy, tuy Cố Thành Phan cho mày những thứ mà mày cần, nhưng mà anh ta cũng đã cướp đi rất nhiều thứ của mày, giữa hai người chỉ có giao dịch chứ không có tình cảm.
Khi mà tôi đang độc thoại nội tâm thì có một chiếc Porsche màu đỏ dừng lại ở trước mặt tôi.
“Này, Ngân Hằng, lên xe đi.” Là Cố Thanh, sao cậu ta lại ở chỗ này.
Lúc tôi đang suy nghĩ về vấn đề này thì cậu ta lại nói tiếp: “Mau lên xe đi, nếu không sẽ bị cảnh sát giao thông phát hiện mất, đây là nơi cấm đỗ xe đó.”
“Ờ ờ ờ... ” Tôi vội vàng mở cửa xe rồi lên xe. Tốc độ lái xe của cậu ta cũng không kém Cố Thành Phan là mấy.
“Sao em lại ở đây?” Tôi nhắm mắt dựa vào lưng ghế, lên tiếng hỏi.
Cậu ta cười lớn, tôi đã lâu không nghe thấy tiếng cười giòn giã như vậy.
“Ha ha ha, là Thư bảo em đến phim trường tìm chị, nhưng mà chị không có ở đó, nên em chỉ có thể đi tìm.” Cố Thanh nói.
Tôi thật sự rất buồn ngủ, sau đó tôi không biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào.
Cố Thanh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho anh.
“Anh, em đã đón được chị dâu rồi, bây giờ đang trên đường đến nhà của Thư.” Cố Thanh nói.
“Được, thay anh chăm sóc cho cô ấy, không cho phép có suy nghĩ bậy bạ.” Lời ít mà ý nhiều, đúng là tác phong quen thuộc của Cố Thành Phan.
Cố Thanh cười: “Ha ha ha, đương nhiên rồi, anh nhớ phải gửi thông tin chi tiết của Thư cho em.”
“Về nhà kiểm tra email đi.” Anh nói xong lập tức cúp máy.
Cố Thanh, Cố Thanh. Cố Thanh chỉ là tên của cậu ở trong giới giải trí mà thôi, thân phận thật của cậu là em họ của Cố Thành Phan, cậu hai của nhà họ Cố. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy Cố Thành Phan để ý đến một người phụ nữ như vậy. Đầu tiên là xếp cậu làm đạo diễn của bộ “Không Thành”, sau đó lại bảo cậu giúp đỡ điều tra chuyện Ngân Hằng bị thương, bây giờ lại còn gọi điện cho cậu lúc đêm hôm khuya khoắt, bảo cậu đi tìm chị ấy, hơn nữa còn dặn cậu phải giấu chuyện này.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị Thư đánh thức.
“Thư, cảm ơn em tối qua đã bảo Cố Thanh đi tìm chị.” Tôi nói.
Thư lắc đầu: “Hôm qua em chỉ nói với Cố Thanh là em từ phim trường về, cũng... ”
“Chào buổi sáng.” Cố Thanh chạy từ phòng khách vào phòng ngủ để chào hỏi.
Tôi kéo chăn lên, mỉm cười nói: “Chào, hì hì.”
Đợi Cố Thanh rời khỏi, tôi lập tức kéo Thư lại hỏi: “Sau cậu ta cũng ở đây vậy?” Thư xấu hổ mà cúi đầu xuống, không ngừng đùa nghịch ngón tay của mình, ấp úng nói: “À thì, hôm qua em thấy lúc anh ấy đưa chị đến đây thì cũng đã muộn rồi, cho nên, cho nên, cho nên em bảo anh ấy ngủ một đêm ở phòng khách.”
Xong rồi. Tôi thầm nghĩ: Thư đã bị Cố Thành bắt cóc rồi.
Theo đúng kế hoạch của “Không Thành” thì tháng sau phim sẽ đóng máy, nhưng vì thay đổi người và liên tục xảy ra chuyện nên kế hoạch quay phim ban đầu cũng bị thay đổi.
Cho nên gần như cả tuần sau tôi đều ở phim trường, không ngủ không nghỉ thảo luận kịch bản với mọi người, bởi vì tôi đóng hai nhân vật trong bộ phim này, một là người bạn từ tấm bé, ngây thơ trong sáng, một là nhân vậy bị quỷ nhập trở thành ma nữ khát máu, giết người không chớp mắt.
Một tuần sau, là ngày bố tôi làm phẫu thuật. Tôi đẩy hết công việc, chỉ tập trung làm bạn ở bên cạnh bố.
“Ngân Hằng, bố nói với con này, nếu như bố mất, con nhất định phải chăm sóc tốt cho mình.” Đôi bàn tay gầy guộc của bố nắm lấy tay tôi.
Tôi lắc đầu: “Con không cần, con không hề biết chăm sóc cho mình, cho nên, bố nhất định phải bình an rời khỏi phòng phẫu thuật.”
“Bác trai, Ngân Hằng.” Là Vu Mạnh, may mà anh ấy còn nhớ hôm nay là ngày nào, nhưng Cố Thành Phan đang ở đâu?
Có chuyện gì vậy, vì sao dạo gần đây tôi hay nhớ đến Cố Thành Phan như vậy, chẳng lẽ tôi đã ỷ lại anh đến mức chuyện lớn nhỏ gì cũng nhớ đến anh sao?
Bố thấy Vu Mạnh đến thì cũng rất vui: “Vu Mạnh, cháu nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Ngân Hằng, có nghe thấy không?”
Tôi nháy mắt với Vu Mạnh, ý bảo với anh là bố tôi không biết chuyện tôi đã kết hôn với Cố Thành Phan. Vu Mạnh gật đầu, cười nói với bố tôi: “Bác cứ yên tâm, chờ bác khỏe mạnh rời khỏi phòng phẫu thuật, chúng ta cùng nhau chăm sóc cho Ngân Hằng.”
Bố bị đẩy vào phòng phẫu thuật, còn tôi với Vu Mạnh thì ngồi đợi ở bên ngoài.
Đúng lúc này thì tôi thấy Cố Thành Phan từ từ đi đến. Tôi cho là khi anh thấy tôi ở bên Vu Mạnh thì sẽ lên tiếng nói móc, nhưng không ngờ là anh lại không làm như vậy, mà trái lại còn nghiêm túc nói với tôi: “Bố vợ đã vào phẫu thuật rồi sao?”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Anh ngồi xuống cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, rồi lại gần hôn lên vành tai tôi, nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Có đôi lúc tôi nghĩ, Cố Thành Phan có phải là đang đi guốc trong bụng tôi hay không, vì sao anh biết được những điều mà tôi đang suy nghĩ. Giống như bây giờ, anh nắm lấy tay tôi rồi nói “không có chuyện gì cả”, tôi liền tin tưởng. Ngay cả Cố Thành Phan cũng nói không có chuyện gì thì nhất định sẽ không có chuyện gì cả.
Cảm ơn ông trời, cuộc phẫu thuật đã thành công.
Cố Thành Phan đẩy cửa phòng bệnh bước vào, thấy Trình Ngân Hằng đang ngủ bên giường bệnh thì không đành lòng đánh thức cô, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi đi đến nhà vệ sinh để hút thuốc.
Đúng lúc gặp được Vu Mạnh ở đó, anh nhanh chóng hút hết điếu thuốc, rồi chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lại bị Vu Mạnh gọi lại.
“Cố Thành Phan.” Cố Thành Phan đứng ở đó, nhưng cũng không quay đầu lại.
Vu Mạnh đi đến trước mặt anh: “Ngân Hằng chưa nói cho bác trai biết chuyện hai người kết hôn, tôi mong là anh cũng đừng nói vội, tránh làm ảnh hưởng đến cảm xúc của bác trai.”
Không ngờ Cố Thành Phan lại gật đầu nói: “Được.”
Sau đó lập tức rời khỏi mà không quay đầu lại.