Mục lục
Thương Vợ Vô Cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 79: HÔM NAY NGHỈ NGƠI CHỈ VÌ AN CHI

An Chi đúng lúc này tỉnh lại, cô ấy dụi dụi con mắt, vừa vươn người giãn gân cốt, lại che mắt đưa lưng về phía tôi thét lên: “Ngân Hằng, lỗ kim của cô có máu... Tôi không nên nhìn... ” Vu Mạnh đang ngây người lúc này mới kịp phản ứng, anh ấy vội vàng chạy đi tìm bác sỹ, tôi còn chưa đợi bác sỹ đến đã nhỏ cây kim ra, lập tức lấy bông y tế ấn chặt lên mu bàn tay đang chảy máu. An Chi che mắt, một mực tự trách mình,

“Đều là lỗi của tôi, đang ra tôi nên tìm một bác sỹ ở đây trông mới đúng! Hu hu... ” Nói xong An Chi liền “Oa oa oa” òa khóc. Tôi cũng bất đắc dĩ, kêu một bác sỹ trông ở đây? Ông trời ơi, cũng quá niubi rồi, tôi cũng chỉ bị cảm phát sốt thôi mà, đến mức vậy không? Tôi kéo cô ấy, kêu cô ấy mở mắt nhìn tôi, chăm chú hỏi: “An Chi… Nếu chị đến ngày thì làm thế nào đây?”

An Chi nhất thời nghẹn lời, đúng lúc này, bác sĩ và Vu Mạnh đến cửa phòng bệnh, tôi và họ chào hỏi nhau, An Chi nhỏ giọng nhắc nhở tôi: “Ngân Hằng... Trên giường... Có máu... ” Ánh mắt An Chi như lợn bị nhốt trong lồng, lúc này tôi cảm giác bụng mình có dòng nước ấm chảy ra, kèm theo đó là cơn đau đớn, tôi biết chuyện không ổn rồi, nhìn trên giường bệnh, loang lổ vết máu khiên bầu không khí trong phòng càng thêm quỷ dị.

An Chi vì muốn phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, lớn tiếng giải thích với tôi: “Tôi, chỉ sau kho bị sợ hãi thì mới bị ngất khi thấy máu! Cô không cần... lo lắng quá!” Tôi thầm trợn ngược mắt, sốt ruột cái đầu cô ý, tôi hiện giờ đang lo lắng làm thế nào để thu dọn hiện trường đây. Hắng giọng một cái, tôi nói với Vu Mạnh: “Khụ Khụ... Vu Mạnh... à... Bác sĩ có thể đi rồi, làm phiền anh . ừ... giúp tôi mua chút đồ.

Vu Mạnh đại khái cũng không muốn bầu không khí xấu hổ hơn nữa, liền gật đầu, nói: “Ừ, được, vậy... Bác sĩ... Chúng ta đi trước đi.” Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, tôi buồn bực ngồi dậy xoa bụng: “Ôi... Mỗi lần tôi bị kinh nguyệt, tôi liền biết ngay một tháng mới sắp đến rồi, không phải hai ngày cuối cùng của tháng này thì cũng là hai ngày trước của tháng sau, haiz... ”

An Chi cuối cùng cũng không kìm được, cô ấy ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha... Trình Ngân Hằng... Cô thật là... Ha ha ha... buồn cười chết tôi mất.” Tôi bị trọc giận, lông mi cau lại, cố tỏ ra tức giận nói: “Chị còn cười, chị còn cười nữa thì tôi không dẫn chị đi chơi nữa đâu đấy, ha ha… ”

An Chi biến sắc, xanh mặt nói: “Sao thế? Cô còn mong tôi cầu xin cô ư? Tôi cho cô biết, hôm nay cho dù cô có biến thành tán phế thì cũng phải chỉ cho tôi chỗ chơi hay, sao tôi có thể bỏ qua được?” Lúc này, Vu Mạnh mang theo hai túi băng vệ sinh đi tới, giả vờ thả tay quăng băng vệ sinh cho tôi, bình tĩnh hỏi An Chi: “Sao thế? Đi đâu chơi vậy? Tôi cũng muốn đi.”

An Chi bĩu môi, nói với Vu Mạnh: “Tôi thì không thành vấn đề, còn phải xem Trình Ngân Hằng có muốn dẫn anh đi không.” Tôi lúc này lười muốn tranh luận với họ, chuyện quan trọng nhất với tôi là… ngăn kinh nguyệt lại. Cho nên tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh, để lại một câu: “Trở lại hẵng nói.” An Chi nhìn bóng Trình Ngân Hằng rời đi, nói với Vu Mạnh: “Nếu fan của Trình Ngân Hằng biết thực tế Trình Ngân Hằng là như vậy, anh xem có người hâm mộ cô ấy không?”

Vu Mạnh suy tư một hồi, nghiêm túc trả lời: “Chắc là… có nhỉ! Cô ấy như vậy càng đáng yêu hơn.”An Chi nở nụ cười, cũng đúng, bởi vì như vậy mới giống Trình Ngân Hằng, cho nên cô ấy mới muốn làm bạn với cô, mới chịu trông cô cả đêm không ngủ.

Lúc tôi trở lại, không biết bọn họ đang nó gì, vừa nói vừa cười, tôi tò mò hỏi: “Nói cái gì đó? Nói cho tôi nghe để tôi vui cùng với.” An Chi cười xấu xa đáp lại tôi: “Nói xấu cô đấy, muốn nghe không?” Tôi lắc đầu: “Không không không, lời nói xấu nghe nhiều rồi, lên mạng tìm bừa nhục mạ Trình Ngân Hằng thì có mà thấy cả sấp dày, không cần đâu, không cần đâu… ”

Vu Mạnh không nhìn nổi tôi giả vờ, cắt đứt lời tôi: “Được rồi được rồi, em nói chi anh biết nơi nào chơi vui đi?” Tôi oán trách trừng mắt nhìn anh ấy: “Còn có thể đi đâu? Em đâu có quen với thành phố này, đương nhiên đến chân núi Tình Nhân lần trước anh dẫn em đi, Cố... ”

“Ha ha ha ha ha ha... ” Tiếng cười của Vu Mạnh ngắt lời tôi, Cười lại như không cười: “Anh biết anh biết, anh dẫn hai người đi, tặng bất ngờ cho An Chi, Ngân Hằng... Chúng ta chẩn bị chút, hôm khác hẵng đi nhé?”

Tôi buồn bực: “Tại sao, chúng ta... ” Vu Mạnh kéo tôi ra ngoài cửa , né tránh ánh mắt của An Chi, nói nhỏ: “Ngân Hằng… Thật đó, để tạo bất ngờ cho cô ấy, đồng ý với anh, trước hết đừng nói gì cả, kể cả tên của chủ nhân, anh gọi điện thoại kêu người ta chuẩn bị trước ngay đây, thế nhé?” Tôi tuy buồn bực và khó hiểu, nhưng nếu là tạo bất ngờ cho An Chi, tôi cũng liền gật đầu đồng ý.

Mưa phùn tới có chút đột ngột, hôm qua dự báo thời tiết trong điện thoại còn báo hôm nay trời đẹp, Cố Vũ Thành nghĩ, trận mưa này như đang cô ý làm hỏng đám thanh cúc quên không cất vào đêm qua. Cố Vũ Thành thở dài, oán trách nói với Cố Thành Phan vừa mới dậy khỏi giường: “Cậu đúng là sao chổi mà, cậu vừa đến thì hoa của tôi liền hỏng rồi.” Cố Thành Phan liếc nhìn anh ta, bô dạng lười không thèm đôi co với tên ngốc, khiến Cố Vũ Thành nhìn mà hận đến ngứa răng. “Số phận khó mà đoán trước được… số phận trớ trêu lạ kỳ… ”

Lời bài ca Mặt Trời Đỏ vang lên, là điện thoại trong tay Cố Vũ Thành có người gọi. Cố Vũ Thành nhận điện thoại, cả kinh thét lên: “Này... Vu Mạnh, không phải hôm nay cậu muốn đến sao? Vừa hay... ” Cố Thành Phan dỏng tai lên nghe họ nói chuyện, lại thấy Cố Vũ Thành ngừng nói, sắc mặt bỗng trở nên có chút nặng nề. “Cái gì? An Chi... Trình Ngân Hằng? Vu Mạnh, cậu đừng có giỡn nhé.” Cúp điện thoại, Cố Vũ Thành cả người cứng ngắc.

An Chi, thời gian thấm thoát, rốt cục vẫn phải gặp lại em lần nữa? Nhưng... Nhanh như vậy, sao anh có thể kịp chuẩn bị, chuẩn bị thu dọn tàn cục đầy vườn? Cố Thành Phan nghĩ Cố Vũ Thành có cái gì đó không đúng, bước lên hỏi: “Sao vậy? An Chi... ”

“An Chi muốn đến đây… ”

Cố Vũ Thành đột nhiên ngắt lời Cố Thành Phan, thở phì phò trả lời: “Vu Mạnh gọi điện thoại nói cho tôi biết, Trình Ngân Hằng muốn dẫn An Chi đến, Cố Thành Phan, tôi đi trước đây.” Phản ứng đầu tiên của Cố Thành Phan là buồn bực Ngân Hằng, An Chi, Vu Mạnh ba người sao lại dính vào cùng chỗ, chẳng lẽ là bởi vì Trình Ngân Hằng?

Nhưng hiện tại, anh lại phải giúp Cố Vũ Thành không thể bình tĩnh suy nghĩ kia, cho nên Cố Thành Phan tỉnh táo trả lời: “Vô dụng thôi, trước tiên dán dòng chữ “Hôm nay nghỉ bán” lên cửa, sau đó yên lặng đợi An Chi đến đi! Chuyện nên đến rồi cũng sẽ đến thôi.” Đúng vậy, mình đã chạy trốn lâu như vậy rồi, tránh né lâu như vậy rồi, bình tĩnh mà xem xét, bản thân cũng không thể né tránh mãi được.

Cố Vũ Thành nghe theo lời Cố Thành Phan, dán bảng hiệu “Hôm nay nghỉ bán” lên, không thèm để tâm đến đám người đang xếp hàng chờ, Cố Vũ Thành lòng nóng như lửa đốt, còn lo lắng cái gì, thì chính anh ta cũng không biết.

Mưa phùn đang nhỏ dần, hương vị tranh thủy mặc mưa khói Giang Nam kết hợp với cảnh sắc đầy vườn, càng hợp với cảnh, Cố Vũ Thành cũng không còn tâm trạng thưởng thức chúng nữa, tròn lòng đều là: An Chi nếu quả thật tới đây thì phải làm sao bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK