Sắc mặt Cố Thành Phan chợt nặng nề: “Rốt cuộc anh là ai? Anh không phải người tôi phái đi, tôi từng nói chỉ cần khiến Vu Lệ Lệ sợ hãi chút thôi, ai bảo anh… ”
“Sao vậy… ” Đối phương bình thản nói: “Đúng vậy, tôi không phải người anh phái đi. Nhưng anh cũng thấy rồi đó, đúng là tôi đã làm như vậy, sao nào? Có thể nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của cậu Cố đây, tôi thật sự thật sự rất vui đấy.”
Cố Thành Phan đột nhiên bật cười: “Đúng là sự việc không nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa, nhưng vậy thì có sao chứ? Vu Lệ Lệ… và tôi… không liên quan gì đến nhau cả.”
“Cậu… ” Đối phương tức giận, hỏi vặn lại: “Nếu… nếu là Trình Ngân Hằng thì sao?” Giọng nói của Cố Thành Phan đầy đả kích: “Lao đến đây đi, nếu anh nhớ tôi thì tôi sẽ chơi với anh đến cùng. Có điều, điều tôi thắc mắc hơn cả chính là người đứng sau anh là ai.”
“Cậu… ” Đối phương lại nghẹn họng thêm lần nữa: “Sao cậu… ”
“Sao tôi lại biết đúng không?” Cố Thành Phan lại phản đối: “Tôi nghĩ tôi nên thay Thư Minh chuyển lời cho anh một câu, Cố Thanh rất khỏe, hiện giờ tôi sẽ đến nhà bọn họ, bảo Thư Minh giết chết anh, anh tin không? Tôi đoán chắc anh không quan tâm đâu, nếu không thì chân của Thư Minh cũng không bị thương nặng như vậy, chỉ là… người đứng phía sau anh có lẽ sẽ không buông cho anh đâu… ”
“Tút… tút… tút… ” Cố Thành Phan còn chưa kịp nói xong thì đối phương đã cúp máy rồi. Cố Thành Phan lại tăng tốc hơn nữa, đích đến của anh chính là nhà của Cố Vũ Thành. Sự việc này đã kéo theo quá nhiều rắc rối rồi, mình anh không xử lý nổi, nhất định phải nhờ đến sự trợ giúp của Cố Vũ Thành thì mới kéo được kẻ đứng sau giật dây ra.
Chiếc xe nhanh chóng tới nơi, mặc dù ban nãy anh đã gắng sức nói với đầu dây bên kia bằng giọng thản nhiên, nhưng Cố Thành Phan hiểu rõ lòng mình. Anh không thể để Ngân Hằng bị thương, tuyệt đối không… Trong đêm tối, người vừa cúp điện thoạn vội vàng bấm máy gọi cho một số điện thoại khác: “Alo… ” Giọng nói trầm thấp, đanh thép vang lên: “Gọi… điện thoại chưa?”
Anh ta ngoan ngoãn trả lời: “Gọi rồi, bây giờ… anh có thể đưa số điện thoại của Lệ Lệ cho tôi được rồi chứ!” Đầu dây bên kia vang lên một điệu cười hài lòng, nói: “Được chứ… đương nhiên là được rồi, theo giao ước, tôi đưa số điện thoại cho anh, anh phải dùng thân phận thật của anh để đi gặp cô ta, nếu không… ”
Anh ta tỏ ra gấp gáp: “Tôi biết rồi, mau đưa cho tôi đi!” Đầu dây bên kia cố ý dặn dò: “Không cần mạnh tay với cô ta, cô nàng đó, chậc chậc chậc, thú vị hơn những người phụ nữ cạnh tôi nhiều.” “Tôi biết rồi… ” anh ta hờ hững nói. Đối phương cũng không trêu đùa anh ta thêm nữa: “Tôi đã gửi số cho anh rồi, nhớ lời tôi nói đó.” “Hiểu rồi… ”
Ở một căn phòng nào đó trong khách sạn Tinh Thần có một người đàn ông đang nóng lòng chờ đợi. Ban nãy, anh ta dùng thân phận của một người khác để gọi điện cho Vu Lệ Lệ. “Alo… ” Vu Lệ Lệ nhận điện thoạn với giọng run rẩy: “Anh muốn làm gì? Lần này anh lại muốn gặp ở đâu hả? Nói đi… ” Anh ta kìm nén sự gấp gáp trong lòng lại, nói: “Khách sạn Tinh Thần, số phòng tôi đã gửi cho cô rồi, tôi muốn gặp cô.”
Cúp điện thoại, Vu Lệ Lệ vô cùng lo lắng chạy tới điểm hẹn. Lần này khác lần trước, lần này là anh ta hẹn gặp cô, mặc dù cô đã cùng người đàn ông này… Ừm… có chút không liên quan, nhưng… nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của anh ta: “Reng reng… ” Dứt tiếng chuông, cửa phòng mở ra. Vu Lệ Lệ nhìn bóng lưng kia rồi nói: “Tôi đến rồi… ”
Đối phương chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy gương mặt của đối phương, Vu Lệ Lệ đánh rơi thẻ phòng xuống nền, há hốc miệng kinh ngạc, hoảng sợ hét lên: “Tả Chung Hoàng.” Vu Lệ Lệ trừng mắt nhìn, mọi thứ tiêu tan trước sự thật này, sau đó cô tiến về phía anh ta, đột nhiện đẩy anh ta rồi nói: “Anh đùa kiểu gì vậy? Anh đã là làm nhiều việc cho tôi, nhưng… nhưng… có thể đừng đùa như vậy được không?”
Còn chưa dứt lời, cô ta đã bị Tả Chung Hoàng thô bạo kéo đến trước anh ta, Vu Lệ Lệ nói không thành tiếng: “A… a a… ” Đôi môi anh ta nuối trọn toàn bộ những lời nói của Vu Lệ Lệ, bàn tay túm lấy gáy cô, cưỡng ép cô ngẩng đầu để anh ta hôn trọn đôi môi đỏ hồng đang hé mở của cô. Đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt của anh tàn sát chiếc miệng nhỏ của cô, thậm chí trong lúc cao trào, anh ta còn khẽ nhấm nháp bờ môi mềm mại của cô.
Sau khi nuốt trọn từng tấc ẩm ướt trong khoang miệng, hút lấy chiếc đầu lưỡi thơm tho không thể lần tránh của cô, nhận thấy Vu Lệ Lệ hô hấp hỗn loạn thì anh ta mới dời đầu lưỡi ra khỏi chiếc miệng đang thở hổn hển kia.
Anh ta vừa nhấm nháp chút nước miếng vương bên miệng cô, vừa cảnh cáo: “Tôi chỉ nói một lần thôi, tốt nhất em nên ghi tạc lời nói của tôi vào đầu đi… ” Lồng ngực phập phồng, anh ta đổi giọng điệu nhưng vẫn không chịu buông tha đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của cô: “Đúng là tôi đã dùng thủ đoạn không đẹp đẽ gì để có được em, nhưng… Sau này em muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ liều mạng khiến em hài lòng, tôi nói được làm được!”
Anh ta hơi lùi về sau, nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn đang mờ mịt bởi nụ hôn nồng nhiệt ban nãy: “Nhưng cũng phải nói thật lòng, với tình yêu mà tôi dành cho em, tôi rất tò mò, sau khi em biết tôi là ai thì em cảm thấy thế nào? Hử?” Vu Lệ Lệ khó nhọc mở miệng: “Tôi… tôi… tôi… ” Giọng nói trầm khàn êm tai của anh ta khiến Vu Lệ Lệ nhất thời không hiểu rõ được ẩn ý trong câu nói ấy, cho đến khi kịp phản xạ lại thì cô mới trừng mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc kia.
“Anh cũng không được tính là người xấu, vậy mà anh lại dám uy hiếp tôi?” Vu Lệ Lệ nói với giọng vô cùng bất ngờ: “Tả Chung Hoàng, hóa ra anh không phải người tốt đẹp gì! Anh thay đổi rồi, thay đổi đến nỗi không còn là Tả Chung Hoàng mà tôi quen biết nữa, trước đây anh không giống vậy… hiện giờ anh giống… giống hệt một con chó săn!”: “Chó săn cũng được… ”
Dứt lời, Tả Chung Hoàng hôn lên môi cô, vừa trải qua một trận hoan ái kịch liệt nhưng anh ta không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy tinh vô cùng hưng phấn. Giờ phút này, anh ta có thể thỏa mãn khát vọng ham muốn cô mấy ngày nay của anh ta, dạy cho cô biết thế nào mới không giống một con mèo chỉ biết ăn vụng cá, đôi mắt anh ta lộ rõ vẻ hả hê và thỏa mãn.
Tôi và An Chi trò chuyện rất lâu, những chuyện đã kể cũng chất đầy thành núi, tôi không nhớ rõ chuyện cụ thể là gì, tôi chỉ biết rằng, mình đã rất vui vẻ. Nhưng những chuyện vui vẻ ấy có đã để lại di chứng! Chúng tôi cười ầm ĩ trong đêm gió lớn, lúc quay về nhà An Chi, vừa bước vào cửa nhà cô ấy, tôi đã hát hơi một tiếng rất vang.
“Hắt xì… ” Tôi hắt hơi rồi nhìn quanh nhà trọ của An Chi, trời ơi, màu hồng ngập tràn khắp nơi. Nếu như bình thường, tôi nhất định sẽ tiếp tục bình xét một lượt, đi dạo một lượt, sau đó mới đi ngủ. Nhưng đêm nay tôi thực sự rất mệt, đầu có cảm giác nặng nề không thể miêu tả thành lời, tôi hỏi An Chi: “Bạn yêu, phòng ngủ ở đâu vậy? Tớ không chống đỡ được nữa rồi.”
An Chi ngáp một cái, chỉ về hướng phía trước tôi rồi nói: “Đó là phòng ngủ của tớ, trong tủ quần áo có váy ngủ, cậu muốn thay thì cứ thay.” Tôi cười gian xảo nói: “Bạn yêu à, hôm nay tớ không muốn tắm đâu, chụt chụt, ngủ ngon.” An Chi bất lực cười với tôi: “Được rồi, được rồi, cậu muốn làm gì thì làm, tớ vẫn phải đi tắm rửa chút đây!”
Tôi gật đầu, xông vào phòng ngủ của cô ấy, tìm một chiếc áo ngủ màu xanh nước biển để mặc rồi rúc vào chiếc chăn màu hồng phấn mềm mại, cảm giác hạnh phúc ùa về. Đây là việc mà tôi chưa từng dám tưởng tượng, An Chi, hiện giờ cô ấy là bạn thân của tôi. Tôi không chỉ có thể nói chuyện phiếm thâu đêm suốt sáng với cô ấy mà còn có thể ngủ cùng giường, gối cùng gối với cô ấy.