Vu Mạnh nhìn tôi, bất đắc dĩ cười cười: “Anh biết là không thể nào, không sao, em đi tắm trước đi!” Nói xong, anh ấy khoác quần áo cho tôi.
Tôi cúi đầu đi qua bên cạnh anh ấy, vào phòng tắm. Khi vòi sen hung hăng kỳ cọ cơ thể tôi, tôi mới phản ứng được, vừa rồi tôi… lại muốn lợi dụng Vu Mạnh trả thù tổn thương mà Cố Thành Phan mang đến cho tôi.
Đáng xấu hổ, đáng trách, không thể nói lý. Tôi tin trong cuộc đời mỗi con người sẽ đưa ra một số lựa chọn không thể hiểu được, cho dù là bản thân hay là người khác cũng không thể hiểu được.
Tôi hung hăng kỳ cọ mình, hai ngày nay thật sự yên tĩnh, tôi mới nhận ra tôi vẫn luôn không mang theo điện thoại.
Tôi tắm xong đi ra ngoài, Vu Mạnh đang lướt mạng. Thấy tôi đi ra, anh ấy giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, nói: “Em ngủ một lát trước đi, anh đi tắm, sau đó chúng ta trở về thành phố.”
Tôi ngây ngốc gật đầu, nằm trên giường kéo chăn rồi ngủ thiếp đi.
Lúc Vu Mạnh đi ra nhìn thấy Trình Ngân Hằng đang ngủ say, hai hôm nay cô quá mệt rồi, cho nên vẫn không vội gọi cô dậy!
Nói không muốn ở bên cô gái mình yêu, sở hữu cô ấy, đây là giả, kiểu người ngày ngày nói yêu bạn nhưng không muốn hôn bạn, không muốn nắm tay bạn, không muốn ngủ cùng bạn, ôm lấy bạn thì không phải là tình yêu thật sự. Nhưng kiểu tình yêu chỉ có chiếm hữu, không hề tôn trọng cảm xúc của đối phương thì thật đáng xấu hổ.
Trong bóng tối, anh muốn hút thuốc, nhưng nhìn Trình Ngân Hằng trên giường một chút, nghĩ thầm: bỏ đi, nhịn một chút thôi, đừng quấy rầy giấc mơ đẹp của cô.
Nước X, vẻ mặt Cố Thành Phan ủ rũ nhìn màn hình di động, anh không tìm được Mễ Ninh Khanh, hơn nữa… anh cảm thấy anh mất đi Trình Ngân Hằng.
Đã tròn hai ngày, Trình Ngân Hằng không liên lạc gì với anh, điện thoại không gọi được, wechat cũng không trả lời, đương nhiên anh sẽ không đi tìm tung tích của cô thông qua người khác, như vậy có vẻ anh rất hèn mọn.
Hôm qua anh liên lạc cho cô là muốn nói cô biết anh đã tới nơi an toàn, không cần lo lắng, hơn nữa sao của nước X rất đẹp, có cơ hội sẽ dẫn cô tới ngắm.
Thế nhưng anh gọi hết lần này đến lần khác điện thoại vẫn luôn tắt máy, nói không lo lắng là không thể nào. Nhưng ở đây không phải lúc nào, chỗ nào cũng có cơ hội có tín hiệu để liên lạc với bên ngoài. Anh vừa có cơ hội liền liên lạc với Trình Ngân Hằng, nhưng đối phương vẫn tắt máy, khiến anh rầu rĩ không vui.
Sáng nay, đúng lúc mình đang buồn bực thì có phóng viên nhân cơ hội đến phỏng vấn anh. Anh đang bực bội, cho nên lúc phóng viên hỏi mục đích chuyến đi lần này của anh, vốn mang tâm lý trả thù Trình Ngân Hằng.
Anh trả lời: “Đúng vậy.” Kết quả phóng viên lần mò muốn tìm hiểu càng nhiều hơn, anh nói một tràng với giọng điệu không tốt, thực ra anh biết, anh đều nói cho Trình Ngân Hằng nghe.
Anh tức giận, chọc tức cô không kịp thời liên lạc với anh, chọc tức cô không hề lo lắng cho anh, chọc tức cô không hề tò mò về mục đích chuyến đi lần này của anh.
“Cố Thành Phan… ” Cố Thành Phan như nghe thấy giọng nói của An Chi, anh vừa quay đầu lại, đúng là An Chi, gương mặt bụi bẩn, nhìn thấy anh, An Chi lại che miệng khóc.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần An Chi khóc một cái là Cố Thành Phan sẽ hết cách, rơi vào đường cùng, Cố Thành Phan nghe thấy mình khô khan an ủi cô ấy: “Đừng khóc, có gì phải khóc chứ, đúng rồi, em đến đây bằng cách nào vậy?”
An Chi vừa khóc vừa nói: “Ở đây không phải chuyên phái người đón người của thành phố G về nhà sao? Cho nên em đến.”
Cố Thành Phan chợt nhớ ra: “Đúng rồi, vậy em ăn gì chưa?”
An Chi tiếp tục khóc gật đầu: “Ăn rồi, em ăn rồi.”
Cố Thành Phan bất đắc dĩ, chỉ đành dỗ dành cô ấy: “Được rồi, An Chi, ngoan nào, đừng khóc nữa.” An Chi nín khóc mỉm cười.
Cố Thành Phan làm bộ tùy ý nói: “Ài, cũng không biết Cố Thanh ở thành phố thế nào rồi?”
Sao An Chi có thể không nhìn thấu tâm tư của anh, không chút do dự mà vạch trần anh: “Ha ha ha, anh yên tâm đi, em liên lạc với Cố Thanh, anh ấy khỏe.”
Ánh mắt Cố Thành Phan sáng lên: “Vậy sao? Nó… vẫn khỏe sao?”
An Chi trêu chọc nói: “Vô cùng khỏe, có điều… Trình Ngân Hằng có vẻ không khỏe lắm.”
“Sao cơ?” Cố Thành Phan vô cùng kinh ngạc: “Trình Ngân Hằng cô ấy làm sao? Sao không liên lạc được với cô ấy?”
An Chi che miệng cười khẽ: “Ha ha, nói thật đi, anh lo lắng cho cô ấy chứ gì! Yên tâm đi, cô ấy không sao, chỉ là Vu Mạnh bị thương trên đường đi tìm cô ấy, cho nên cô ấy vẫn luôn chăm sóc cho Vu Mạnh, ài, cũng không biết tình cũ gặp nhau liệu có khôi phục tình xưa không.” An Chi cố ý nói ra câu nói sau cùng, muốn xem thử bộ dạng sốt sắng của Cố Thành Phan.
Không ngờ Cố Thành Phan tỏ vẻ lạnh lùng: “Không sao là tốt rồi, tùy cô ấy vậy!”
Nói rồi Cố Thành Phan tiếp tục ngẩng đầu lên ngắm sao.
An Chi nhìn Cố Thành Phan, con người mà mình đã thích từ rất rất lâu này, thật ra cũng là người ấm áp nhất trên thế giới.
Khi đó, lúc cô muốn hoa hợp hoan, anh thật sự hái cho cô. Thế cũng coi như xong đi, sáng hôm sau Cố Thành Phan còn thật sự chặt cây hoa hợp hoan kia xuống rồi vác về.
An Chi nhìn bả vai đỏ ửng của anh, kìm nén nỗi xúc động muốn khóc, mắng anh: “Sao anh lại chặt thật vậy, lát nữa nếu ông cụ Cố nhìn thấy sẽ đánh chết anh mất.”
Cố Thành Phan cười: “Không sao, đánh chết anh vẫn còn Cố Thanh mà.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, ông cụ Cố nhìn Cố Thành Phan một chút, lại nhìn cái cây một chút, gằn giọng nói: “Thằng nhóc này, một ngày mày không gây rối thì mày không thoải mái mà, núi này là của người dân trong thôn, cây là của núi, cây này cũng chính là của người dân trong thôn, há có thể mày nói chặt là chặt, hả?”
Cố Thành Phan lại không biết hối cải: “Vậy… cháu chặt cũng chặt rồi, có thể làm gì chứ?”
Ông cụ Cố tức giận quát lớn: “Mày còn lý luận hả, đứng ở đây cho ông, đứng đến sáu giờ tối, nghe rõ chưa?”
Cố Thành Phan lớn tiếng trả lời: “Nghe thấy ạ.”
Ông cụ Cố lớn đáp anh một câu: “Nghiêm.” Cố Thành Phan liên nghiêm chỉnh đứng đó.
Buổi sáng còn đỡ, không nóng lắm, đến trưa mặt trời lên cao, cả người Cố Thành Phan lắc lư, Mễ Ninh Khanh và An Chi, Cố Thanh muốn đi khuyên nhủ.
Ông cụ Cố lại nói: “Mấy đứa không ai được chịu phạt thay nó, lại đây, ăn dưa hấu.” Ba người bọn họ cũng không nhúc nhích, ông cụ Cố mắng: “Nếu các cháu không ăn, ông cho nó đứng đến tám giờ.” Rơi vào đường cùng, chỉ có thể cầm dưa hấu lên ăn, cổ họng Cố Thành Phan cuộn một cái, hiển nhiên là cũng muốn ăn.
An Chi cầu khẩn trong lòng: mưa đi! Mưa đi để Cố Thành Phan dễ chịu một chút. Bầu trời rào rào, thật sự có mưa rồi, nhưng sau đó An Chi liền hối hận vì lời cầu nguyện của mình.
Lúc mới đầu thì mát mẻ, nhưng cùng với mặt trời lên cao, nước mưa vốn dĩ chưa khô ráo, cả người rất oi bức, mà nhiệt độ mặt trời không cao lắm, quần áo lại chưa khô.
Cả gương mặt Cố Thành Phan đỏ bừng, nhưng anh không chịu cúi đầu nhận lỗi với ông cụ Cố, cũng không muốn mình ngã xuống.
An Chi có chút hối hận với tính cách của mình, dù gì khi đó, nhìn người mình thích bị thương, trong lòng mình cũng quặn đau.
Cuối cùng cũng nghe thấy ông cụ Cố nói: “Đến sáu giờ rồi.”
Cố Thành Phan vừa nghe thấy câu này, cả người trực tiếp đổ ầm ngã sấp xuống.
Cuối cùng ông cụ Cố cũng hoảng hồn, vội gọi bác sĩ đã hẹn từ trước đến xem Cố Thành Phan.
Lúc đó An Chi không có cách nào, khóc òa lên thật to: “Đều là lỗi của cháu, nếu cháu không nói cháu muốn thì anh Thành Phan cũng sẽ không chặt cây mang về!”
Mễ Ninh Khanh nhìn cô ấy một cái, trong ánh mắt kia có sự trách móc rõ ràng. Cố Thanh lên tiếng an ủi: “Cháu cũng có lỗi, ở bên cạnh châm dầu vào lửa.”
Lúc này Mễ Ninh Khanh nói: “Tự làm tự chịu, mặc kệ anh ấy, đúng là.”
Sau đó ông cụ Cố tặng cho ba người bọn họ mỗi người một câu nói. Câu tặng An Chi chính là: nhất định phải giữ vững nội tâm của mình, đừng bị ảnh hưởng bởi sự xúc động nhất thời. Câu tặng cho Cố Thanh là: cháu làm việc thiếu suy nghĩ, nhất định không thể chỉ nhìn trước mắt, phải nghĩ đến hậu quả.
Cuối cùng, câu tặng cho Mễ Ninh Khanh chính là: làm một người thẳng thắn thật sự, nếu không… sớm muộn cũng chịu thiệt thòi.
Ánh mắt nhìn người của người già đúng là không sai, sau đó bọn họ trải qua một loạt sự kiện, chuyện nào cũng đúng như lời ông cụ Cố nói.
Lúc Cố Thành Phan tỉnh lại liền nhìn thấy ba người vây quanh anh, An Chi khóc đến đỏ mắt, Cố Thanh vừa thấy anh tỉnh lại liền cười hì hì như một con heo.
Mễ Ninh Khanh tỏ vẻ khinh thường, bộ dạng kiểu đáng đời nhà anh.
Cố Thành Phan đứng dậy lướt qua bọn họ, cầm lấy dưa hấu trên bàn ăn điên cuồng, khi đó ông cụ Cố cứ nhìn anh cười đắc ý. Ông cụ không nói gì với Cố Thành Phan cả, nhưng ông lòng như gương sáng biết rằng, người cháu này của ông làm việc không thể sai.
Sau đó Cố Thành Phan còn mang dưa hấu đi xin lỗi chủ nhân của cái cây này.
Người dân trong thôn cảm thấy không sao cả, chuyện một cái cây, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hơn nữa sau khi nghe nói nhà họ Cố đã phạt nghiêm khắc liền không đành lòng trách cứ anh, chuyện này cứ như vậy qua đi, nhưng An Chi lại vẫn nhớ chuyện này.
Đó là lần đầu tiên Cố Thành Phan phấn đấu quên mình làm một việc cho cô ấy, không liên quan gì tới người khác, hơn nữa vì chuyện này, lúc đó anh đã bỏ ra một cái giá không nhỏ.
Cố Thành Phan nhìn sao, đột nhiên thấy một ngôi sao băng, anh nói với An Chi: “An Chi, mau ước đi.”
An Chi bĩu môi: “Sao anh không ước lại bảo em ước?”
Cố Thành Phan giải thích: “Vì em là con gái, con gái ước là đương nhiên, một thằng đàn ông như anh… Lại có kìa, mau ước đi, An Chi.”
An Chi nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm: “Hy vọng Cố Thành Phan sống thật tốt, hy vọng Trình Ngân Hằng mau chóng liên lạc với Cố Thành Phan.”
Cố Thành Phan cười châm chọc: “Em ước cái gì vậy chứ, đúng là, phải ước cho mong muốn của chính mình, còn nữa, lời ước mà nói ra sẽ không linh nghiệm.”
An Chi cười ha ha: “Ha ha, ước nguyện của em là chân thật.”
“An Chi… ” Cố Thành Phan định nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra miệng: “Em đừng thích anh nữa, anh kết hôn rồi.”
An Chi sửng sốt, sau đó đã hiểu, mẫn cảm đa nghi như Cố Thành Phan là lo cô còn thích anh, không muốn mình đi tìm hạnh phúc.
An Chi nặng nề gật đầu nói: “Ừm, vậy em ước lại lần nữa, chỉ mong em sớm tìm thấy một bạch mã hoàng tử là được.”
Cố Thành Phan quay đầu nhìn cô ấy, An Chi nhìn lại anh, hai người nhìn nhau cười. Không cần nói nhiều bọn họ đều biết, bọn họ buông xuống được rồi.