Cố Thành Phan đã hứa sẽ cùng tham gia tiệc chúc mừng của “Không Thành” với tôi. Nói không cảm động là giả, bởi vì điều này tương đương với việc thừa nhận tôi và anh ở cùng nhau.
Nếu tất cả mọi người đều tới tham gia tiệc chúc mừng thì đương nhiên sẽ không thể thiếu Vu Lệ Lệ, mà Vu Lệ Lệ vừa nhìn thấy tôi và Cố Thành Phan thì sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên tái nhợt. Đương nhiên tôi không nhìn cô ta, tôi hi vọng tôi và Vu Lệ Lệ nước sông không phạm nước giếng, chung sống trong hòa bình.
Nhưng ý nghĩ này của tôi vừa xuất hiện thì đã bị dập tắt, bởi vì chúng tôi vừa ngồi xuống thì Vu Lệ Lệ đã không nhịn được mà ngồi xuống cạnh Cố Thành Phan, mặc kệ ánh nhìn của người khác.
“Anh Thành Phan, không ngờ anh cũng tới, Lệ Lệ rất vui đó!” Vu Lệ Lệ nói. Bắt đầu rồi, màn trình diễn tình sâu nghĩa nặng của cô ta đã bắt đầu rồi.
Cố Thành Phan không lên tiếng, bầu không khí trong phòng cũng trở nên vô cùng gượng gạo.
“Ha ha, là tôi mời anh Cố tới, bộ phim này công ty quốc tế Thượng Viên cũng có tài trợ, nên tôi mời tới để tỏ ý cảm ơn... ” Cố Thanh giảng hòa.
Cố Thành Phan không nói lời nào, nhưng Vu Lệ Lệ lại dây dưa không dứt: “Là thật sao, anh Thành Phan?” Cũng may lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đầy xấu hổ.
Một bữa ăn diễn ra trong bầu không khí vô cùng khó tả, giữa bữa ăn, Vu Lệ Lệ đi đến nhà vệ sinh, có lẽ cô ta bị chọc tức rồi. Đường đường là con gái cưng của nhà họ Vu, cả ngày được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, hiện giờ lại bị Cố Thành Phan lạnh nhạt, chắc hẳn trong lòng cũng không dễ chịu.
Ngay khi mọi người muốn đứng dậy rời đi, Cố Thành Phan chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh, thì nhân viên phục vụ lại tới thu dọn bát đũa. Trong lúc thu dọn, chẳng hiểu tại sao tay nhân viên phục vụ kia lại run lên, toàn bộ đồ ăn trên bàn đều bị đổ, canh rau đổ vào áo khoác của tôi.
“Thật xin lỗi, cô Trình, bởi vì tôi nhìn thấy cô nên quá nôn nóng, không cẩn thận mới làm đổ canh... xin lỗi... xin lỗi cô Trình... ” Nhân viên phục vụ tỏ ra căng thẳng, vội vã xin lỗi tôi.
Tôi an ủi cô ta: “Không sao đâu, lát nữa tôi về nhà giặt là được.”
“Vô dụng, không phải tôi đã bảo chờ khách khứa đi về mới được thu dọn đồ ăn sao? Tôi thấy ngày mai cô không cần phải đến nữa đâu.” Một người phụ nữ mặc đồ tây nổi giận đùng đùng, xem ra là nhân viên quản lý.
Nhân viên phục vụ bắt đầu xin lỗi: “Xin lỗi quản lý, tôi là fan hâm mộ của cô Trình Ngân Hằng, tôi muốn gặp mặt cô ấy cho nên... ” Cô ta không ngừng mân mê ngón tay, nhìn có vẻ như rất sợ bị mất đi công việc này.
Tôi vội nói: “Không sao, cũng không phải chuyện gì to tát.” Nói xong, tôi lấy son môi ra, rút một tờ giấy ăn, cẩn thận kí tên của tôi lên đó rồi đưa cho cô ta: “Này, cho cô.”
Sau đó tôi lập tức nói với quản lý: “Hi vọng cô đừng đuổi việc cô ấy, cảm ơn!”
Quản lý kinh ngạc nói: “Vâng, vâng... không đuổi việc... Chỉ là quần áo của cô Trình đã bị bẩn rồi, chỗ chúng tôi có phòng dành cho khách, cũng có phòng giặt khô, mời cô đi theo tôi, tôi dẫn cô đi tới đó.”
Tôi nghĩ bọn họ lịch sự như vậy là muốn phục vụ khách hàng thật chu đáo, không muốn để lại ấn tượng xấu, ảnh hưởng tới doanh thu sau này, vì vậy tôi lập tức đi theo quản lý tới tầng tám, phòng số 806, đây là một con số khá may mắn.
“Mời cô Trình vào.” Quản lý mở cửa, vô cùng lễ phép, cúi người nói với tôi.
Tôi vừa đi vào thì nghe sau lưng “cạch” một tiếng, cửa bị đóng rồi. Tôi cố gắng mở cửa nhưng vô ích, cửa đã bị khóa trái. Tôi dùng sức đập vào cửa phòng, vừa nãy tôi đã đưa áo khoác bị bẩn cho quản lý, điện thoại di động cũng không mang theo người, không có cách nào gọi điện cho Cố Thành Phan được. Đúng rồi, tôi nhanh trí nghĩ ra đây là phòng dành cho khách nên hẳn là phải có điện thoại, vì vậy tôi nhìn bốn phía xung quanh, quả thật có một chiếc điện thoại trên bàn trà.
Tôi gọi điện thoại cho Cố Thành Phan, nhưng không có tín hiệu, xem ra bọn họ đã sớm có kế hoạch rồi. Nhưng tôi không quát mắng nhân viên phục vụ, cũng không đắc tội với quản lý, sao bọn họ phải nhọc lòng nghĩ kế nhốt tôi ở đây chứ?
Cố Thành Phan đang chờ ở tầng dưới của khách sạn thì nhận được tin nhắn của Trình Ngân Hằng: “Thành Phan, tôi đột nhiên nhớ ra có việc gấp phải làm, anh đi hát cùng đám người Cố Thanh đi, tôi không đi được.”
Cố Thành Phan có chút tức giận, rõ ràng cô muốn anh đưa cô tới tham gia tiệc chúc mừng, kết quả thì hay rồi, Trình Ngân Hằng lại tự mình rời đi trước, để lại anh một mình, hiện giờ anh đi cũng không ổn, mà không đi cũng không ổn. Nếu đi thì những người khác đều biết Cố Thành Phan là nhân vật đứng số một, số hai ở thành phố G, nhất định sẽ chuốc anh tới say mèm. Nhưng không đi thì sẽ lộ ra chuyện anh có quan hệ với Trình Ngân Hằng, cũng làm mất đi phong độ của bản thân. Vì vậy Cố Thành Phan nghĩ thầm: “Đi thì đi, nhưng lát nữa phải kiếm cớ để về trước.”
“Anh Thành Phan, đi thôi, ồ, chị Ngân Hằng đâu rồi?” Vu Lệ Lệ từ nhà vệ sinh đi ra, nụ cười gian xảo vừa nãy đã đổi thành nụ cười ngây thơ duyên dáng.
Cố Thành Phan gật đầu một cái, nói: “Đi thôi!” Cố Thành Phan đã nhiều năm không đi hát, anh lười tham gia mấy chỗ đông đúc như vậy. Người khác tới mời rượu, anh liền uống rượu, trong đầu anh lúc này chỉ muốn kiếm cớ đi tới nhà vệ sinh, sau đó trở về là được.
Sau khi mọi người ở đó thay phiên nhau mời rượu xong, Cố Thành Phan lập tức đi một mình ra cửa.
“Anh Thành Phan... ” Vu Lệ Lệ đuổi tới, trong tay cầm hai ly rượu. Cố Thành Phan dừng bước, quay đầu lại. “Anh Thành Phan, Lệ Lệ còn chưa mời anh ly nào mà... ”
Tuy nói Cố Thành Phan không thích Vu Lệ Lệ nhưng dù sao cô ta cũng từng cứu mạng mẹ anh, vì vậy anh cầm lấy ly rượu trong tay Vu Lệ Lệ, uống một hơi cạn sạch.
Vu Lệ Lệ liếc mắt về phía Cố Thành Phan, chờ anh uống xong, cô ta vui vẻ cười: “Anh Thành Phan, anh còn ổn không?” Cố Thành Phan cảm giác đầu hơi choáng, kì lạ, ngày thường anh uống một chút rượu như thế cũng chỉ coi như uống chơi mà thôi, sao hôm nay lại hoa mắt chóng mặt như say rượu thế này?
Anh cố nén cảm giác không ổn trong người, nói với Vu Lệ Lệ: “Tôi vẫn ổn, tôi đi trước đây.” Anh lảo đảo đi đến bãi đỗ xe, ý thức được bản thân không thể lái xe, vì vậy lập tức ngồi xuống ghế phụ cạnh tay lái, chuẩn bị đánh một giấc.
Vu Lệ Lệ theo đuôi Cố Thành Phan đi vào bãi đỗ xe, mở cửa, ngồi vào ghế lái. Cô ta hôn Cố Thành Phan đang ngủ say, tự lẩm bẩm: “Đáng tiếc hôm nay chỉ có một loại thuốc, chỉ có thể khiến anh ngoan ngoãn ngủ say... Lần sau Lệ Lệ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha anh Thành Phan như vậy đâu.”
Tôi ở trong khách sạn rất lâu, vô tình ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng nghe được âm thanh khóa cửa vang lên, tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Tôi đứng dậy, cửa phòng thật sự mở ra, người vừa bước vào là Vu Mạnh.
“Sao em lại ở đây?” “Sao anh lại ở đây?” Hai người đồng thanh hỏi đối phương.
Tôi nói: “Không biết vì sao em bị dẫn tới đây, còn anh? Sao anh lại tới đây? Sao anh lại có chìa khóa phòng này?”
Vu Mạnh bất đắc dĩ ngồi lên giường: “Có người nói thấy cô gái ấy ở chỗ này, đồng thời cho anh chìa khóa, bảo anh đừng hỏi gì cả, anh nghĩ thử vận may một chút cũng được nên mới tới đây.”
Tôi không biết là ai đã nghĩ ra trò đùa nhàm chán như vậy, nhưng hiện giờ tôi chỉ muốn tìm điện thoại di động để gọi điện thoại cho Cố Thành Phan mà thôi. Vu Mạnh đưa cho tôi một cái áo khoác: “Là của em hả?”
Tôi hỏi: “Anh tìm được ở đâu vậy?”
Vu Mạnh dở khóc dở cười: “Ngay cửa ra vào đó. Không biết ai đã bày ra trò đùa nhàm chán như vậy.” Nói xong anh ấy ngẩng đầu lên: “Ngân Hằng, em nói đêm hôm đó không phải em, vậy thì rốt cuộc là ai?”
Tôi vô cùng bất đắc dĩ: “Em không biết, còn nữa, Vu Mạnh, về sau anh cũng đừng nghĩ đó là em, em đi trước đây.” Nói xong tôi lập tức rời đi. Xin lỗi, Vu Mạnh, em không thể để cho anh chút hi vọng nào được, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ khiến anh tổn thương. Xin anh hãy tha thứ cho em, ngay khi anh bất lực nhất, khi anh cần người giúp đỡ nhất thì em lại không ở bên cạnh anh. Em sẽ âm thầm giúp anh điều tra, nhưng em thật sự không thể nói thẳng cho anh biết được, bởi vì trong lòng của em không có anh, điều này vốn không công bằng với anh chút nào.
Tôi bấm số điện thoại của Cố Thành Phan, muốn bảo anh tới đón tôi về nhà.
“Alo, xin chào, tôi là bạn gái anh ấy, chị tìm anh ấy có chuyện gì không?” Đầu dây bên kia là một giọng nữ, giọng điệu nũng nịu này tôi vô cùng quen thuộc, đó chính là giọng của Vu Lệ Lệ.
Tôi tức giận nói: “Vu Lệ Lệ, tôi mặc kệ cô có ý định gì, nhưng hãy đưa điện thoại cho Cố Thành Phan nghe ngay bây giờ, nếu không... ” Tôi còn chưa dứt lời, Vu Lệ Lệ đã nói: “Nếu không thì sao? Anh Thành Phan hiện giờ đang ngủ, ngủ cùng với tôi đó!”
Nói xong, cô ta lập tức cúp điện thoại.
Trong lòng tôi có rất nhiều nghi hoặc, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin tưởng Cố Thành Phan, tin tưởng anh sẽ không thích Vu Lệ Lệ, sẽ không ở cùng một chỗ với cô ta.