Mục lục
Thương Vợ Vô Cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 49: CA KHÚC “HỢP HOAN”

* Hợp hoan là tên một loài hoa mang ý nghĩa đoàn tụ.

Ánh mặt trời mùa thu có vẻ đáng quý, nhưng Thư lại không cảm nhận được niềm vui này, từ sau lần gặp mặt ở bệnh viện lần trước, Trình Ngân Hằng đã không liên lạc với cô ấy một ngày một đêm, bên phía làm phim lấy lý do bị thương mà từ chối qua đó.

Nhưng vừa lúc nãy, Cố Thành Phan gọi điện thoại tìm cô ấy đòi người, cô ấy lấy lý do “gần đây chị Hằng không khỏe trong người” để qua chuyện.

Hiển nhiên Cố Thành Phan không muốn làm khó cô ấy, liền nói với cô ấy chuyển lời cho Trình Ngân Hằng, tối hôm nay anh sẽ về.

Thư giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, đã ba giờ chiều rồi, cô ấy thật sự không biết tìm ở đâu, lại không muốn làm phiền Cố Thanh, gần đây Cố Thanh đã vất vả không ít vì bệnh cảm của cô ấy, làm sao nhẫn tâm bảo cậu đi tìm người cùng cô ấy chứ.

Mà dưới đống đổ nát của nước X, Cố Thành Phan cúp máy, cất di động đi nhìn về phía xa.

Anh quay đầu nói với An Chi ở bên cạnh: “Em chuẩn bị một chút, buổi chiều chúng ta về thành phố G, còn gì muốn nói với Ninh Ninh thì nói xong sớm đi.”

An Chi tỏ vẻ xem thường phất tay một cái: “Anh thôi đi Cố Thành Phan, em còn gì có thể hồi tưởng nữa chứ, anh nhớ Trình Ngân Hằng rồi chứ gì!” Thấy Cố Thành Phan không trả lời, An Chi đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Em đoán, bây giờ tám phần mười Ngân Hằng đang ở cùng vn, dù sao cô ấy khiêm tốn như vậy, lại không có xe, lại ở nhà của anh, bây giờ anh không có nhà, cô ấy không nhà để về cũng không có ai đưa đón cô ấy đi làm… Ừm… chắc Vu Mạnh sẽ đưa đón cô ấy.”

Cố Thành Phan nheo đôi mắt hẹp dài lại, thấp giọng nói: “Tốt nhất đừng như em nói, nếu không… ”

“Nếu không thế nào?” Lời còn chưa nói hết đã bị An Chi cắt ngang: “Chỉ cho quan lại đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à, dựa vào cái gì anh có thể tìm người cũ, còn cô ấy lại không thể, Cố Thành Phan, anh nên nghĩ lại mình cho kỹ, hiểu chưa?”

Nói xong An Chi tức giận rời đi, để lại Cố Thành Phan bị cô chặn họng không nói được gì trầm tư tại chỗ…

Lúc tôi mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy bên hông có tay ôm tôi, tôi mừng trong lòng, tưởng là Cố Thành Phan, lập tức phản ứng được đây là trong gác của Cố Vũ Thành.

Tôi hoảng sợ vội đứng dậy, động tĩnh hơi lớn nên đánh thức Vu Mạnh đang ngủ.

Tôi nhìn ngoài cửa sổ một chút, mặt trời đã đi sang bên này, điều này chứng tỏ thời gian đã không còn sớm nữa.

Vu Mạnh cũng đứng dậy, anh ấy hắng giọng một cái, lập tức nói: “Ra cửa bật đèn có thể nhìn thấy nhà vệ sinh, em đi tắm trước đi! Lúc này chắc là khách của Cố Vũ Thành đã đến uống rượu rồi.”

Tôi gật đầu một cái nói: “Ồ!” Lập tức cẩn thận xuống tầng, bật đèn, quả nhiên cả căn phòng đều sáng trưng, tôi tìm thấy nhà vệ sinh bên cạnh gác, đi vào nhìn bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ trong gương một chút.

Tôi lẩm bẩm tự nhủ: “Trình Ngân Hằng, tám phần là mày điên rồi, thế mà lại ở cùng người cũ tròn hai ngày hai đêm, mày bây giờ… đúng là… đúng là hết thuốc chữa.” Nói xong tôi lấy nước mạnh mẽ rửa mặt mình.

Mà Vu Mạnh lúc này đang nhìn mặt trời bên ngoài chuẩn bị xuống núi, anh ấy nở nụ cười. Cho dù hạnh phúc ngắn ngủi này là lén có được thì thế nào? Ít ra… bây giờ anh ấy rất hạnh phúc.

Tôi rửa mặt xong bôi son, dù sao hôm nay cũng là hát trước mặt đám đông, sau đó liền xuống tầng, quả nhiên dưới tầng đã có khách.

Cố Vũ Thành cười nói: “Chắc Vu Mạnh đã nói với cô mỗi tối chỗ tôi sẽ không quá năm mươi hai vị khách, nhưng hôm nay là ngoại lệ, đừng vượt quá hai trăm người là được.”

Tôi vô cùng kinh ngạc: “Vì sao?” Trước đây đã nói là rất có nguyên tắc, tuyệt đối không vi phạm quy định, vi phạm nguyên tắc cơ mà? Quy củ đâu?

Tôi nhìn anh ta chê: “Không phải anh rất có nguyên tắc sao? Nguyên tắc của anh đâu rồi? Ra ngoài vũ trụ rồi à?”

Cố Vũ Thành không bận lòng, cười cười: “Lẽ nào Vu Mạnh không nói với cô?”

Tôi không hiểu nói: “Nói gì với tôi?”

Cố Vũ Thành như nói ra bí mật, ghé vào bên tai tôi nói: “Mỗi một quý tôi sẽ có một bữa tiệc đãi khách không cố định.”

Tôi nhíu mày: “Cho nên… hôm nay… anh muốn, mở, tiệc, đãi, khác?” Tôi gần như cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này, hai trăm người sẽ có người nhận ra tôi mất! Thật sự là dính bẫy Cố Vũ Thành rồi.

Cố Vũ Thành khoát tay nói: “Suỵt, bình tình đừng nóng vội, cô tuyệt đối đừng nổi giận, cô mà nổi giận có thể người khác đều nhận ra cô đấy, không tốt lắm đâu, không tốt lắm đâu… ”

Tôi nghiến răng ken két, nhưng vẫn nhịn không tức giận, dù sao ăn của anh ta, ở chỗ anh ta cũng không thể không đáp ứng yêu cầu nhỏ này được!

“Sao vậy?” Lúc này Vu Mạnh xuống: “Sao mọi người lại đứng bất động ở chân cầu thang thế, chắc khách đến rồi chứ!”

Tôi trừng mắt hỏi Vu Mạnh: “Anh! Có biết hôm nay có hai trăm người không.”

Vu Mạnh lắc đầu: “Hả?” Hiển nhiên anh ấy không biết, tôi bất đắc dĩ chép miệng một cái: “Cố Vũ Thành nói anh ta muốn tổ chức tiệc quý, cho nên liền có hai trăm người.”

Vu Mạnh cười khổ gật đầu: “Chuyện này thì anh biết, chỉ là mỗi quý không có thời gian cố định, anh ta muốn làm là làm, hiển nhiên anh ta vừa mới quyết định thôi.” Nói xong anh ấy vỗ vai tôi nói: “Yên tâm đi, hai trăm người thôi mà, chắc sẽ không có ai nhận ra em đâu.” Nói xong anh ấy lại nghênh ngang trà trộn vào đám người, cụng ly uống rượu với mọi người.

Hai người bọn họ điên rồi sao? Hay là quá coi thường độ nổi tiếng của tôi? Ài, đúng là bất đắc dĩ.

Lúc này tôi thấy Cố Vũ Thành đi về phía sân khấu, anh ta vỗ vỗ microphone, tiếp theo hắng giọng một cái nói: “Tôi thấy có rất nhiều gương mặt quen thuộc, tin rằng mọi người cũng đều biết, nếu là bình thường tôi sẽ hát ca khúc “Tặng em một đóa tường vi được không?” để mở màn, nhưng hôm nay là bữa tiệc của quý, đương nhiên ca khúc mở màn cũng do khách mời hát, được rồi, không nói nhiều nữa, mọi người hãy vỗ tay mời cô “Nguyệt Lệ Hoa” nào, vỗ tay… ”

Nghe thấy lời này, tiếng vỗ tay dưới sân khấu như sấm rền, tôi có chút ngơ ngác, ngay cả chào hỏi cũng không, trời vẫn chưa tối mà, sao đã bắt đầu điên cuồng vui vẻ rồi?

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này nữa, tôi phải lên sân khấu, bởi vì Cố Vũ Thành đã làm động tác “mời”, nhằm về phía của tôi.

Tôi khẽ gật đầu chào khán giả đang sôi nổi, mỉm cười đi lên sân khấu, tiến tới ôm Cố Vũ Thành.

“Tên khốn kiếp nhà anh.” Lúc tôi ôm anh ta ghé vào tai anh ta nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra sẽ hát bài gì đâu, anh thế này là chơi khăm tôi chứ gì, nhớ mặt tôi đấy.”

Đổi bên khác, Cố Vũ Thành trả lời bên tai tôi: “Ha ha, tôi tưởng là buổi chiều cô đã nghĩ sẽ hát gì rồi chứ, hơn nữa một ngôi sao lớn như cô sao có thể không biết phát huy lúc lâm trận chứ?”

Ôm xong, anh ta mỉm cười nhìn tôi, lại làm tư thế “mời” một lần nữa, tôi cũng cười nhìn lại anh ta, ánh mắt lại có vẻ vô cùng “trìu mến”.

Tôi tiến lên phía trước, có chút căng thẳng vỗ vỗ microphone. Tại sao lại căng thẳng chứ? Bởi vì ít ra từ khi tôi ra mắt tới nay đều rất ít khi lộ diện chứ đừng nói đến ca hát.

Đứng vững một lúc lâu tôi nói: “Đầu tiên, tôi rất cảm ơn con người thú vị là anh Cố Vũ Thành đã cho tôi cơ hội này, sau đó, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là “Nguyệt Lệ Hoa”, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, ừm… Đã kết hôn, ha ha ha, cuối cùng, hôm nay tôi mang đến cho quý vị bài hát “Hợp hoan”, là bài hát mà người yêu của tôi đã từng hát cho tôi nghe.

Cô gái yêu dấu của anh,

Em nói em thích nhất là hoa hợp hoan.

Vì em,

Anh bằng lòng trèo non lội suối đi hái hoa.

Em nói mùi hoa hợp hoan là thơm nhất,

Bởi vì anh hái cho em.

Em nói mùi hoa hợp hoan là thuần khiết nhất,

Bởi vì giống áo thun màu trắng của anh.

Em nói mùi hoa hợp hoan như tình yêu,

Bởi vì khiến lòng em ngọt ngào.

Em mang theo đóa hoa anh hái cho em,

Nắm tay em đi dưới ánh hoàng hôn,

Đi mãi đi mãi,

Đi mãi được không?

Cô gái yêu dấu của anh,

Phải chăng em vẫn thích hoa hợp hoan.

Vì sự đoàn tụ của nó.

Anh bằng lòng nghìn núi vạn sông đợi em trở về.

Anh nói mùi hoa hợp hoan là đắng nhất.

Bởi vì em không gật đầu.

Anh nói hoa hợp hoan hấp dẫn nhất,

Bởi vì luôn khiến anh nhớ em.

Anh nói mùi hoa hợp hoan giống tình yêu,

Bởi vì trong lòng anh chua xót!

Đợi em về nắm tay em, mãi mãi, đi tới tận cùng thế giới được không?

Cô gái yêu dấu, em có về nữa không?

Cô gái thích hoa hợp hoan, về rồi anh còn có thể nắm tay em nữa không?

Anh vẫn phải nói với em, anh thích em, cô gái thích hoa hợp hoan!

Bài hát kết thúc, thật ra tôi cũng không biết tôi hát thế nào, nhưng nhìn người dưới sân khấu vỗ tay cùng với nụ cười lưu manh kia của Cố Vũ Thành, tôi biết không tệ lắm, không khiến người khác thất vọng.

Chỉ là tôi nhìn Vu Mạnh trong góc, nụ cười anh hơi nhạt, còn có chút buồn thương. Có lẽ… là tôi nói tôi có người yêu khiến anh ấy buồn!

Tôi nhìn anh ấy, lặng lẽ đi xuống sân khấu, rốt cuộc anh ấy cũng cong môi cười với tôi, đưa cho tôi một ly rượu, nói: “Rất hay, cạn ly.”

“Cạch… ” Là tiếng ly rượu cụng vào nhau, bóng đêm đã phủ xuống, cuộc vui thật sự đã bắt đầu.

Tôi nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Vu Mạnh nhìn Trình Ngân Hằng uống rượu, trong lòng có chút chua xót, cô gái đơn thuần đáng yêu như vậy, sao Cố Thành Phan lại cam lòng bỏ rơi cô mà đến nước X tìm Mễ Ninh Khanh chứ!

Bài hát vừa rồi, có lẽ những người nghe bao gồm cả Cố Vũ Thành cũng không hiểu, nhưng anh ấy rõ, đó là bài hát mà Cố Thành Phan hát cho Mễ Ninh Khanh nghe, nhưng hiển nhiên Trình Ngân Hằng không hề biết chuyện.

Vu Mạnh thản nhiên uống một hớp rượu, nghĩ: không biết vậy thì đừng biết, cứ ngây ngô như vậy cảm thấy người mình yêu cũng yêu mình sâu đậm rất tốt, cứ mơ hồ sống qua ngày như vậy, cũng… rất tốt.

Tôi nhìn Vu Mạnh có chút thất thần, giơ tay xua xua trước mặt anh ấy: “Này, nghĩ gì thế? Người biểu diễn tiếp theo là ai vậy?”

Vu Mạnh há miệng, đang định trả lời tôi, đột nhiên bất động nhìn phía sau tôi, tôi quay đầu lại theo ánh mắt của anh ấy.

“Mèo con, những ngày anh không ở đây, em… chơi có vui không?” Cố Thành Phan mỉm cười nhìn tôi, nhưng trong nụ cười lại tràn đầy ý bắt gian tại giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK