Người nói câu này đương nhiên không phải ai khác, chính là Cố Thành Phan. Chưa bao giờ tôi thấy Cố Thành Phan quyết đoán như thế này.
Trần Diệp Thanh xoay người, Cố Thành Phan thản nhiên nói: "Người phụ nữ của tôi, tôi biết rõ cô ấy như thế nào."
Dứt lời, anh đi tới kéo tay tôi ra ngoài.
Trời ạ... Cố Thành Phan ơi Cố Thành Phan, bỏ ba người bọn họ ở lại đây thì sẽ khó xử đến mức nào chứ!
Tuy tôi biết là anh muốn bảo vệ tôi, nhưng mà tôi không thể bỏ mặc An Chi được!
Nhưng mà... tôi cũng không thể hất tay Cố Thành Phan ra trước mặt mọi người, làm như vậy... sẽ khiến Cố Thành Phan xấu hổ.
Cho nên, tôi hơi rút tay khỏi Cố Thành Phan, muốn truyền đạt ý nghĩ của tôi đến chỗ anh.
Cũng may cũng may, Cố Thành Phan không phải người vô tâm hay ngây ngô không biết gì, anh đứng trước cánh cửa cây xấu hổ, nói mà không thèm quay đầu lại: "Giờ này mọi người đều đang lục tục rời giường, nếu không muốn phá hỏng nơi đẹp đẽ này, tôi khuyên mấy người nên cùng đi đi!"
Quả nhiên Cố Vũ Thành tiếp lời: "Đã vậy, chúng ta ra ngoài trước đi. Muốn xử lý trong này đúng là cũng tốn không ít công sức."
Chúng tôi lục tục ra khỏi phòng pha lê, vừa ra đến nơi đã thấy Cố Thanh và Thư ôm ôm ấp ấp ở đó.
Cố Thành Phan xoa xoa mắt, nói: "Sáng nào cũng phải nhìn thấy những thứ tệ hại này, thật đúng là tỉnh ngủ."
Cố Thanh cười, cũng không buông tha Cố Thành Phan: "Sao hả? Chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn à? Anh nhìn lại xem tay anh đang nắm cái gì kia hả?"
Cố Thành Phan trả lời ngay không nghĩ ngợi: "Mèo."
Đáng chết, thật là, lại đi nói như thế trước mặt người khác.
Nhưng Cố Thành Phan lại không cảm thấy thế, nhìn tôi cười nói: "Sao hả? Mèo con... không vui sao?"
Phô diễn tình cảm trá hình càng có thể đả kích người ta hơn, quả nhiên, Cố Thanh buông tay với vẻ bất đắc dĩ, tôi cho rằng đến đây là cậu thôi rồi.
Nhưng kết quả cậu lại dứt khoát nâng mặt Thư lên, tình cảm nói: "Quỷ nhỏ... Chúng ta đừng để ý đến họ."
Tôi tôi tôi... tôi rất bất đắc dĩ, tôi bị ép buộc, nhưng khi nhìn gương mặt Thư bị Cố Thanh ép đến biến hình, tôi cảm thấy Thư còn bất đắc dĩ hơn tôi.
Kết quả vẫn là Cố Vũ Thành phá vỡ tình thế tranh chấp bế tắc giữa hai người kia: "Được rồi, được rồi, khỏi cần phô diễn nữa, có ăn sáng không? Đi ăn cháo một chút đi! Thật là..."
Lúc này Cố Thanh mới phản ứng lại: "Đúng vậy, hôm nay Cố Vũ Thành nấu cháo, chúng tôi cũng là vì bị mùi thơm này đánh thức dậy đấy!" Sau đó cậu lại quay sang nói với Thư: "Quỷ nhỏ, đi đi đi, chúng ta nhanh đi nếm thử tay nghề đầu bếp của Cố Vũ Thành."
Cố Vũ Thành cái khác không nói, chứ mặt này thì rất ổn.
Không không không, phải nói Cố Vũ Thành ngoại trừ phương diện tán gái vô tội vạ ra, thì những mặt khác đều rất tốt.
Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Vốn là người đàn ông vạn năng, làm sao xung quanh không có nhiều người phụ nữ được.
Cố Vũ Thành cười gượng, anh ta nhướn mày nhìn tôi, rõ ràng tỏ vẻ muốn tôi giải vây giúp anh ta.
Nhận được tín hiệu, tôi đến bên cạnh An Chi, kéo cô ấy nói: "An Chi, hay là... chúng ta quay lại tầng 128 lần nữa đi! Chỗ đó rất tốt."
Hôm nay vốn dĩ An Chi cũng không muốn tranh cãi với Trần Diệp Thanh, không biết vì sao, mấy hôm nay, tôi luôn cảm thấy An Chi trở nên có chút hốt hoảng bất an.
An Chi gật đầu, cười nói: "Được, vậy thì quay lại, hai chúng ta đi lần nữa, lần này cô đừng bị cảm nữa đấy!"
Tôi gật đầu thật mạnh: "Được."
Buổi tiệc sinh nhật của Cố Vũ Thành coi như đã kết thúc, tôi cảm thấy mặc dù đã xảy ra nhiều chuyện bất ngờ, nhưng tổng thể mà nói, vẫn coi như tốt đẹp.
Ít nhất... nhờ vào phúc của An Chi, cuối cùng tôi cũng thấy được phòng pha lê trong truyền thuyết, hơn nữa thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Kế hoạch tiếp theo, chính là muốn dẫn An Chi quay về gặp cha tôi.
Không có ý gì khác, Vu Mạnh đã từng gặp bố tôi, Thư cũng biết, còn thay tôi chăm sóc ông.
Tôi không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng tôi cảm thấy, nếu đã là bạn cực kỳ thân, thì chắc chắn sau này vẫn sẽ ở bên cạnh nhau.
Có người có quan điểm khác cũng không sai, người nhà là người nhà, bạn bè là bạn bè, đây là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Nhưng mà từ nhỏ tôi và bố đã sống nương tựa lẫn nhau, từ một góc độ nào đó mà nói, chúng tôi là người nhà, nhưng đồng thời cũng là bạn bè.
Vì tôi đã trưởng thành, nên khi có chuyện không còn là một mình ông ra quyết định nữa, hoặc là... bất cứ chuyện gì của ông cũng không phải do ông một mình gánh vác, một mình ông quyết định.
Từ rất lâu rồi, chúng tôi giống như bạn bè, bàn bạc một chuyện gì đó cho đến khi rõ ràng, nên xử lý như thế nào mới có thể đạt được kết quả mình muốn.
Khi An Chi nghe nói tôi muốn dẫn cô ấy về gặp gia đình, cô ấy che miệng cười: "Được, Ngân Hằng... tôi thật sự rất vui, nếu vậy, có phải tôi cũng nên dẫn cậu về gặp cha mẹ hay không, có điều... họ luôn luôn bay qua bay lại, không ở nơi nào cụ thể."
Tôi an ủi cô ấy: "Không sao cả, trước tiên cứ đến nhà bố mình chơi đã."
Sau khi giải thích với Cố Thành Phan, tôi và An Chi đi siêu thị, dù sao là lần đầu tiên chính thức dẫn bạn về nhà, nhất định phải để cha tôi có ấn tượng tốt với An Chi.
Về mặt này An Chi còn hiểu rõ hơn tôi, cô ấy không do dự chút nào chọn được một con cá trích nhỏ từ đống đồ ăn trong tủ cấp đông.
Cô ấy vừa chọn vừa nhắc đi: "Ngân Hằng... Biết vậy tôi đã bắt mấy con cá trong phòng pha lê ra, vừa nhiều dinh dưỡng lại khỏe mạnh, chắc chắn ăn vào còn tốt hơn cá mua trong siêu thị này nhiều."
Tôi cười thở không ra hơi: "'An Chi, cô thật là vô tâm, khi đó Trần Diệp Thanh cũng đến rồi, cô còn nhớ đến chuyện cá!"
An Chi trịnh trọng nhìn tôi, nói rất nghiêm túc: "Ngân Hằng, tôi quyết định rồi, dù có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định phải ở bên cạnh Cố Vũ Thành."
Vẻ mặt cô ấy hoàn toàn không hớn hở như bình thường, vì không trang điểm, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng dáng vẻ nghiêm túc, sau này khi tôi hồi tưởng lại, trong đầu đều là vẻ mặt này của cô ấy.
Cố Vũ Thành hạnh phúc đến mức nào, rõ ràng anh ta đã từng làm An Chi bị tổn thương đến mức mình đầy thương tích, còn tổn thương đến mức độ nào, tôi cũng không rõ lắm. Có điều, từ phản ứng của mọi người có thể thấy được, đây tuyệt đối không phải là một tổn thương nhỏ.
Nhiều khi, tôi rất khâm phục An Chi khi cô ấy có thể sống thoải mái tự do, không tạm bợ, không ràng buộc như vậy.
Nhưng mà hiện tại, tôi còn có thêm một lý do để khâm phục cô ấy nữa... chính là lòng dũng cảm của cô ấy.
Cũng vì sự dũng cảm này, tôi cũng nên cổ vũ cô ấy mới phải.
Cho nên tôi cười gật đầu với An Chi, thật lòng trả lời cô ấy: "An Chi, tôi ủng hộ cô, cũng tin tưởng cô, cố lên!"