Hoàng Linh thấy tôi không nói gì cũng không nói gì lại, lặng lẽ bầu bạn với tôi.
Tôi nhìn thấy chị ấy không nói gì, đột nhiên lại cảm thấy hơi khó chịu: “Hoàng Linh… đêm nay… em muốn uống rượu, uống… uống thật nhiều rượu.”
Tôi nghẹn ngào nói với Hoàng Linh.
Hoàng Linh lặng lẽ nhìn tôi, nhìn rất lâu, sau đó chị ấy gật đầu: “Được rồi, Ngân Hằng… dù sao chị cũng không thể so sánh với mấy người trẻ tuổi bọn em, tâm trạng của mấy người trẻ tuổi bọn em chị không biết, nhưng… em muốn uống rượu, chỉ cần là rượu mà METOO có thì em uống bao nhiêu cũng được.”
Tôi vui vẻ gật đầu: “Được đó, chỉ cần… chỉ cần câu nói này của chị thì em yên tâm rồi, được rồi, chị cứ làm việc đi, em quyết định rồi, em sẽ ở lại chỗ chị vài ngày.”
Tôi nhìn thấy vẻ mặt do dự của Hoàng Linh, nắm lấy tay áo chị ấy, ra vẻ tội nghiệp: “Chị đừng có đuổi em đi, em thực sự không muốn đến chỗ khác, có quá nhiều áp lực.”
Hoàng Linh sững sờ trong giây lát, sau đó, chị ấy gậ đầu: “Được, chỉ cần em muốn ở, ở bao lâu cũng không sau hết.”
Lúc này tôi mới yên tâm, ngồi lên giường, nằm xuống ngủ một giấc thật sâu.
Từ khi bước vào con đường này, đã bao lâu rồi tôi không có cảm giác ngủ một giấc ngon lành?
Ngoại trừ những ngày tháng ở bên cạnh Cố Thành Phan, đã rất lâu rất lâu rồi không có cảm giác nằm xuống là muốn ngủ ngay.
Mỗi ngày mỗi đêm đều hỗn loạn, ban ngày cũng như ban đêm, ban đêm lại giống như ban ngày.
Đôi khi con người thực sự dễ dàng thỏa mãn, trong hoàn cảnh ổn định, một chiếc giường lớn, chính là bến đỗ ấm áp nhất cho trái tim một con người.
Đôi mắt tôi mơ màng, trong mơ tôi thấy… nhìn thấy gương mặt của Hoàng Linh, hình như đã quen biết ở đâu.
Chúng tôi đã gặp nhau ở đâu vậy?
-----
Ở một góc đường quen thuộc, một quán nhỏ không tên.
Trong quán cà phê, Phùng Giang, anh Thẩm và Pham Hiểu Lâm lần đầu cùng gặp mặt.
Phạm Hiểu Lâm nhấp một ngụm cà phê, tức giận nói: “Tôi nói một người mới như Trình Ngân Hằng, không có hậu thuẫn tại sao lại có thể trèo lên vị trí hiện tại, xem đi… chắc chắn phía sau cô ta có một chỗ dựa vững chắc!”
Anh Thẩm gạt bỏ tàn thuốc, thản nhiên nói: “Cô Phạm Hiểu Lâm đừng nói như vậy. có thể… Trình Ngân Hằng người ta đến cả bản thân cũng không biết tại sao lạ có nhiều người cho mình chỗ dựa tới vậy.”
Phạm Hiểu Lâm nghi ngờ hỏi lại: “Thật sao? Vì sao? Tại sao lại nói như vậy?”
Phùng Giang cũng tò mò nhìn anh Thẩm: “Anh Thẩm, tôi đã biết Trình Ngân Hằng và Cố Thành Phan có quan hệ từ lâu rồi, bây giờ… thứ mà tôi quan tâm nhất là… lúc nào tôi có thể ra tay với Trình Ngân Hằng?”
Anh Thẩm suy tư một lát rồi mới nói: “Nếu như… âm thầm sau lưng không được, vậy… chúng ta chỉ có thể chơi trò mạo hiểm hơn, dù sao, đạo diễn Phùng Giang không phải cũng nhắm tới gương mặt và cơ thể của Trình Ngân Hằng sao?”
Phùng Giang cười gượng gao: “Ôi chao, anh Thẩm, anh đừng nói thẳng ra như vậy chứ! Tuy đó đúng là suy nghĩ của tôi, nhưng… anh Thẩm, anh cũng có mục đích của chính mình, đúng không? Chúng ta đôi bên cùng có lợi… ha ha… đôi bên cùng có lợi…”
Anh Thẩm nheo mắt lại, nhả ra một làn khói, từ từ nói: “Không sai, mục đích của tôi chính là hủy hoại sữ trong sạch của Trình Ngân Hằng, hủy diệt một cách triệt để.”
Phùng Giang cười nói: “Vậy… Anh Thẩm, không có Cố Thành Phan sẽ trả thù sao?”
Anh Thẩm cười nói: “Người phụ nữ Cố Thành Phan quan tâm nhất là ai?”
Phùng Giang trả lời một cách chắc chắn: “Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên là Trình Ngân Hằng.”
Anh Thẩm gật đầu: “Đúng, khi ra tay đừng quên chụp vài bức ảnh, không phải là được rồi sao? Không cần vội… cứ từ từ… rồi sẽ có cách uy hiếp Cố Thành Phan, có người yêu, thì sẽ có điểm yếu, đúng không?”
Phung Giang tán thành vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, đúng đúng đúng, anh Thẩm vẫn là anh Thẩm, cao minh đúng là cao minh,chỉ cần có tình cảm thì sẽ có nhược điểm.”
Phạm Hiểu Lâm nghe được đoạn đối thoại của họ, trong lòng cảm thấy xót xa, nếu nói như vậy… có người yêu thì sẽ có những lúc yếu lòng, vậy… không còn nghi ngờ gì nữa người đàn ông chỉ đồng ý cho bản thân cô ta gọi là anh Thẩm chính là điểm yếu chí mạng của cô ta.
Phạm Hiểu Lâm lại nhấp một ngụm cà phê, không khỏi đố kỵ với Trình Ngân Hằng.
Nhìn lại bản thân mình, bản thân cô ta có gì chứ?
Không có gì cả, Phùng Giang ư? Không không không, hiện tại anh ta còn đang suy nghĩ làm sao để có được Trình Ngân Hằng cơ mà!
Anh Thẩm sao? Cũng không… trong lòng anh ta chắc chắn có một người khác, nếu không… tại sao anh ta hơi một tý lại nói bản thân cô ta giống một người bạn cũ của anh ta kia chứ?
Danh tiếng ư? Cũng không có, thanh danh của cô ta vẫn không thể lớn mạnh bằng Trình Ngân Hằng, huống hồ bản thân đã lăn lộn bao nhiêu năm, còn Trình Ngân Hằng… mới vào nghề chưa được hai năm!
Nhìn thấy Phạm Hiểu Lầm lặng yên một cách lạ lùng, anh Thẩm không khỏi nói: “Nếu làm xong việc của Trình Ngân Hằng và Cố Thành Phan thì đế lúc đó cô Phạm Hiểu Lâm muốn diễn bộ phim nào thì nhận bộ phim đó.”
Phùng Giang gật đầu phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, Hiểu Lâm, chúng ta chuyển bị sẵn sàng chỉ được thành công, không thể thất bại.”
“Tít tít… tít tít…”
Anh Thẩm nhận được tin nhắn, sau khi xem xong tin nhắn, anh Thẩm cười rất bí hiểm, anh ta vừa cười vừa nói: “Trình Ngân Hằng đúng là không muốn sống yên thân, mới bị lên top, chớp mắt cô tại lại chạy tới METOO, hơn nữa, tôi nghe nói, lần này Trình Ngân Hằng đến METOO sẽ không say không về, đêm nay chúng ta có thể hành động được rồi.”
Pham Hiểu Lâm vui vẻ vỗ tay nói: “Wow… đêm nay sao? Vậy tôi có thể giúp gì không?”
Phùng Giang vẫy tay, nói với Phạm Hiểu Lâm: “Những chuyện như thế này, chúng tôi làm được, em áy à, không cần phải tham gia vào, tiếp tục như thế này, sớm muộn gì em cũng bay lên trời.”
Phạm Hiểu Lâm bất mãn nhìn Phùng Giang, rồi lại quay đầu nhìn anh Thẩm.
Anh Thẩm lại đồng ý gật đầu: “Ngược lại tôi lại cảm thấy, có lẽ cô Phạm Hiểu Lâm có thể giúp đỡ.”
Phạm Hiểu Lâm vui vẻ hớn hở: “Thật sao? tôi có thể sao?”
Anh Thẩm nói một cách mạch lạc: “Đương nhiên là cô không thể xuất hiện ở chỗ Trình Ngân Hằng, nhưng… cô có thể canh cửa.”
Phạm Hiểu Lâm không đồng ý: “Canh cửa sao?” Nhưng nghĩ lại, chí ít anh Thẩm cũng sắp xếp việc cho cô ta, nên lại gật đầu: “Được, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Sau đó, cô ta lại lo lắng: “Nhưng… nhỡ chúng ta thật bại thì sao bây giờ?”
Anh Thẩm không hề hoang mang uống một ngụm cà phê nói: “Yên tâm đi, tôi có kế hoạch B, đừng lo.”