Dương Khoan nhìn phong cảnh phía ngoài, lại nhìn Niko đang nằm ngang trên giường, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Mặc dù đêm qua sau khi Niko nói xong liền bất tỉnh.
Nhưng mà... Nhưng mà anh ta phải hít thở sâu một lúc lâu sau đó mới bình ổn lại tâm trạng.
Mang theo một chút hương thơm, trộn lẫn với mùi của bia, giọng nói nhẹ như gió, nhẹ nhàng hỏi: "Dương Khoan... Anh... Còn thích em không?"
Tim anh ta đập "Thình... thịch..." loạn nhịp.
Giống như cơn sóng cả mãnh liệt bỗng xuất hiện trên mặt nước tĩnh lặng, sự xúc động giây phút đó phá tan bề mặt yên lặng mãnh mẽ tràn ra ngoài... Tất cả đều là tình cảm kìm nén đã lâu.
Nhưng mà... Khi anh ta ổn định được tâm trạng, gật đầu trả lời: "Thích". Sau đó điều chờ đón anh ta ở phía trước lại là một con sóng lớn đập mạnh anh ta vào bờ, vùng vẫy giãy giụa.
Niko nói: "Anh còn thích em, vậy... Cố Thành Phan thì sao?"
Nói xong, cô ta liền ngất đi, Dương Khoan đành bất đắc dĩ cười khổ, lại còn chạy đến trước người đàn ông yêu mình hỏi vấn đề kì quái như vậy.
Ngay lúc nhớ lại, trong lòng vẫn cảm thấy cay đắng!
Nhưng mà, mặc dù uống rất nhiều rượu nhưng mấy năm nay, vì Niko, anh ta luyện tập tửu lượng của mình không ít, còn không đến mức bất tỉnh như vậy.
Đã ở thành phố G lâu như vậy, mình cũng có chút thế lực của riêng mình, cho nên... Tránh cảnh sát giao thông như thế nào chỉ là chuyện nhỏ.
Đưa Niko đi qua bảy, tám lần rẽ vào cửa khách sạn Tinh Tú, lúc thuê phòng, nhân viên lễ tân nhìn chằm chằm vào Niko.
Dù sao... Gương mặt của Niko không phải dạng tầm thường, giờ lại đang ngủ say, tất nhiên sẽ khiến người khác phải chú ý đến mình.
Dương Khoan linh hoạt khẽ cử động, hôn một cái lên trán Niko, dịu dàng nói: "Em yêu, Lệ Lệ... Sắp xong rồi đây!"
Lúc này nhân viên lễ tân mới hết lo lắng.
Nghĩ đến đây, Dương Khoan có chút dở khóc dở cười nhìn Niko đang nằm ngang trên giường, cô trở mình, chăn gối bị hất hết xuống dưới.
"Ừm hừ..." Ngay lúc Dương Khoan nhặt chăn lên chuẩn bị đắp cho Niko, Niko nhức đầu rên lên.
Dương Khoan cúi đầu nhìn, Niko đã tỉnh lại, đầu tiên cô ta xoay mắt nhìn quanh, sau đó...
Cô ta ngồi dậy thật nhanh rồi một nắm đấm bay thẳng vào mặt Dương Khoan,
"A..." Dương Khoan khó chịu che mặt, lớn tiếng gào lên: "Niko... Em... Em... Em..."
Dương Khoan giận dữ với Niko: "Niko... Con mẹ nó em điên à."
Niko ngẩng mặt lên, tóc rối như tổ chim: "Làm sao? Anh dẫn em vào khách sạn lại không cho em đấm anh à, em... em... em làm sao, em đánh anh đấy, không ngờ anh lại hư hỏng như vậy."
Dương Khoan không biết làm sao nói: "Thôi đi, cô à, hôm qua em ngủ đến bất tỉnh, anh...anh... anh... Anh sao có thể đến mức như vậy được!"
Nghe được câu này, Niko có chút xấu hổ cúi xuống, dù sao ban đầu cô theo phản xạ nên mới ra tay đánh anh ta, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, cô ta có chút ngại ngùng hỏi: "Sao rồi? Còn... Còn đau không?"
Dương Khoan buông tay ra, khóe miệng có hơi sưng lên, anh ta dở khóc dở cười hỏi lại: "Em thử nói xem?"
Niko khoát tay, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi anh, nhưng mà... Em vẫn muốn nhờ anh một việc."
Dương Khoan cũng không thật sự giận , còn nữa, anh ta đã xem chuyện làm việc cho Niko như là nghĩa vụ vậy.
Nên anh ta vuốt khóe môi hỏi: "Chuyện gì?"
Niko vừa nói vừa nhanh chóng vuốt tóc, cô ta cười hì hì nói: Em à... Em hy vọng mọi người có thể làm tiệc tẩy trần trong nhà của Cố Vũ Thành, tất cả mọi người đều phải tới, bao gồm... Bao gồm cả Trình Ngân Hằng, em nghĩ chắc hẳn anh cũng biết em muốn mời ai, được rồi... Nhiệm vụ vĩ đại này giao cho anh, em đi trước nhé, bye bye!"
Nói xong, Niko chuẩn bị rời đi thì bị Dương Khoan kéo lại: "Anh van em, cô à, đây là thành phố G, ở đây em rất nổi tiếng hiểu không? Đừng có kích động như vậy chứ! Thật là..."
Nhìn thấy bộ dạng của Dương Khoan, Niko cũng không định trốn nữa, dù sao... Ban đầu muốn trốn đi vì sợ Dương Khoan không đồng ý.
Liên hệ với nhiều người như vậy lại còn lấy danh nghĩa của mình, nhất định mọi người ít nhiều cũng sẽ có ý kiến với Dương Khoan.
Nhưng mà, Dương Khoan đã sảng khoái coi chuyện này là chuyện đương nhiên, mình còn nhăn nhó nữa thì thật hơi giả tạo.
Niko cười đùa hỏi: "Ha ha ha... Em ở nước X cũng rất nổi tiếng đấy."
Dương Khoan bất đắc dĩ lắc đầu: "Hôm qua, ở sảnh khách sạn họ cũng hơi nghi ngờ em rồi, hôm nay tốt nhất là em vẫn nên đeo khẩu trang đi ra cùng anh đi, anh đã bảo Jieke gọi xe riêng rồi, đang chờ ngay ở cửa khách sạn."
Niko gật đầu, cô vẫn cảm thấy Dương Khoan làm việc khiến cô rất yên tâm.
Hai người nắm tay đi xuống sảnh khách sạn, may mà không phải lễ tân hôm qua, sau khi làm thủ tục xong Dương Khoan đưa Niko lên xe riêng, đưa mắt nhìn cô đi khỏi.
Nhiệm vụ quan trọng, gọi điện thoại liên hệ sao? Đến nhà gặp hay là gọi điện thoại đây, mặc dù tin tức "Niko đã trở về" lên trang nhất nhưng mà... Có thể mọi người không tin .
Đầu tiên, nên gọi cho ai đây.
An Chi đi, An Chi dễ nói chuyện nhất nhưng cũng khó nói chuyện nhất, hơn nữa... Người mà Niko hy vọng nhìn thấy nhất ngoại trừ Cố Thành Phan còn có... An Chi nữa nhỉ!
"Dương Khoan" Chẳng nhẽ đây là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện sao?
Đây là giọng nói của An Chi, anh ta quay lại, An Chi tô son môi màu hoa hồng đỏ, lông mày vẽ nhỏ dài, trang điểm tinh tế, tóc tai chỉnh tề, kéo theo một vali hành lý, ánh mắt lấp lánh nhìn Dương Khoan.
Dương Khoan không xác định được cô ấy có nhìn thấy Niko không, cũng không biết làm sao để mở miệng, anh ta ngẩn người ra, sờ mũi, không biết nói chuyện gì, bây giờ cũng không thể lên tiếng mời được.
An Chi cũng không nói chuyện, cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như anh đã không nói thì tôi cũng không thèm nói.
Bầu không khí trở nên xấu hổ ngượng ngịu.
Dương Khoan cũng không biết vì sao gần đây mình gặp An Chi đều có một cảm giác mình vô cùng vô cùng có lỗi với cô ấy.
Thế nhưng bình tĩnh xem xét lại, mình thật sự luôn hướng về Niko, dù sao... Mình và Niko đã ở bên nhau từ bé đến lớn.
Dương Khoan ngẩng đầu nhìn An Chi.