Chỗ cổ của An Chi có một vết màu đỏ, xem ra... Cô ấy đã làm lành với Cố Vũ Thành rồi, nói như vậy, nếu mời An Chi đầu tiên thì... Chỗ Cố Vũ Thành cũng dễ dàng giải quyết xong.
Dương Khoan nhìn chằm chằm vào An Chi tất nhiên cô ấy cũng hiểu được điều gì đó.
Vừa rồi bóng lưng quen thuộc kia, cộng thêm với tin tức bùng nổ trên mạng, còn có sự kì lạ của Dương Khoan lúc này, An Chi là người thông minh như vậy, làm sao có thể không biết tính toán của Dương Khoan lúc này.
Thế nhưng mà... An Chi không nói lời nào, tiếp tục ngẩng đầu cao ngạo nhìn anh ta, tốt, đã có việc muốn xin mình, vậy thì... Dương Khoan, để tôi cho anh biết một An Chi thực sự là như thế nào.
Quả nhiên, Dương Khoan đi tới, câu đầu tiên anh ta nói chính là: "An Chi, Niko trở về rồi."
An Chi mỉm cười, sau đó nghiêng đầu, đôi mắt lộ ra một chút đáng yêu, vết đỏ ở cổ càng rõ ràng hơn nhưng vẫn không mất đi vẻ nghịch ngợm.
An Chi làm như không quan trọng, coi như không nghe thấy: “Thì sao? Liên quan gì đến tôi?"
Trong lòng Dương Khoan hồi hộp, xong rồi xong rồi, xem ra tâm trạng của An Chi hôm nay không hề tốt, không thèm nể mặt mình, mình nhất định phải từ từ nói chuyện với cô ấy.
Dương Khoan nhỏ giọng hỏi: "An Chi... Cô... Sao cô lại ở đây?"
An Chi cảm thấy hơi buồn cười, nếu như ban đầu Dương Khoan hỏi mình vấn đề này thì mình có thể còn để ý một chút nhưng mà bây giờ thấy mình lạnh nhạt nên mới hỏi vì sao mình ở đây.
Rõ ràng ngay từ đầu đã không thèm để ý đến mình, mà bây giờ... Muốn cầu cạnh cho nên mới giả vờ như vậy.
An Chi tức giận nói: "Mắt anh mù sao? Tất nhiên tôi làm lành với Cố Vũ Thành rồi nên chuyển ra khỏi khách sạn! Làm sao? Đừng nói với tôi là anh không biết?"
Nụ cười mỉa mai của Dương Khoan hiển nhiên bị An Chi nhìn thấu, vả lại... An Chi cũng không muốn thấy người sang bắt quàng làm họ với mình.
Dương Khoan còn định mở miệng nói gì đó, An Chi tỏ vẻ không thể nhịn được nữa, xua xua tay nói: "Được rồi, đừng nói nữa, Cố Vũ Thành đang chờ tôi ở ngoài, không có thời gian đứng nói chuyện với anh đâu."
Dương Khoan giữ chặt lấy An Chi, anh ta đương nhiên không thể để cô ấy đi, bây giờ đã như thế này, vậy thì... Nói trong điện thoại sẽ càng không rõ ràng, mình đã đồng ý với Niko rồi, nhất định phải mời được An Chi, không thể không đi được!
Dương Khoan mặt dày đi theo An Chi, vừa đi vừa nhắc bên tai: "An Chi, dù sao thì cô cũng là bạn tốt của Niko đúng không? Cô ấy quay về rồi, cô ấy muốn gặp cô cho nên muốn mở tiệc tẩy trần ở căn nhà nhỏ của Cố Vũ Thành, cô nói xem... Không phải rất tốt sao, cô làm gì vậy? Có cần như vậy không? Cô xem..."
Đột nhiên An Chi đẩy vali rơi "oành" một tiếng, khiến cho Dương Khoan ngậm miệng lại.
Dương Khoan không biết nên nói gì, xem ra... Hôm nay An Chi nhất định là không nghe mình nói rồi.
An Chi mỉm cười, nói: "Con mẹ nó Dương Khoan anh là chó săn của Niko tôi có thể nhịn, con mẹ nó Niko vừa quay lại anh đã làm người hầu bị cô ta sai bảo như chó săn vậy, tôi cũng đâu nhàn rỗi, anh xem tôi gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại, vì Cố Vũ Thành bận, muốn để anh đến giúp tôi mang vali đi thôi, con mẹ nó anh khó khăn đến vậy sao? Nhắn tin wechat không trả lời, điện thoại thì không nhận, sao hả? Anh là con trai của Niko rồi còn muốn kéo theo tôi làm con gái cô ta nữa à?"
Dương Khoan muốn giải thích hôm qua lúc mình về, điện thoại bị hết pin vẫn chưa sạc, vừa nói một câu: "Chị An Chi..."
An Chi lại lần nữa tuôn ra một tràng mắng chửi: "Con mẹ nó anh có thể đừng có gọi tôi là chị được không vậy? Không phải tôi nói rồi sao Dương Khoan, anh đồng ý làm con cô ta cũng được, chó cũng được, đi theo làm người hầu tôi không có ý kiến gì, nhưng mà... Tiếng chị này của anh, tôi không chịu được, nhắc lại lần nữa tôi không muốn làm con gái Niko, thứ hai... Về sau giữa chúng ta cắt đứt, đừng gặp nhau nữa."
Dương Khoan không biết vì sao chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy, anh ta đương nhiên không biết, đêm qua Hoắc Thành Danh gọi điện cho An Chi nói mấy năm gần đây Niko phái không ít người đi theo dõi cô ấy, trong đó có cả Dương Khoan, anh ta muốn hỏi An Chi có cần giải quyết Dương Khoan không. Bởi vì... Dương Khoan chính là cấp trên của một bộ phận lớn những kẽ khác.
An Chi bây giờ không phải là người thân thiện mời anh ta ăn cơm, tìm việc làm cho anh ta, chăm lo cho anh ta mọi lúc nữa rồi.
Nản lòng thoái chí chính là cảm giác đêm qua, cô ấy vốn đang vui vẻ ở bên cạnh Cố Vũ Thành biết được Dương Khoan từng ấy năm đều trên danh nghĩa theo dõi để tiếp cận cô ấy, khiến cho An Chi lập tức nản lòng thoái chí.
Cô ấy thậm chí còn tức giận với Hoắc Thành Danh: "Con mẹ nó vì sao anh không nói cho em sớm hơn?"
Hoắc Thành Danh trả lời: "Tên Dương Khoan này rất thông minh, rất nhiều chuyện còn chưa tiện nói cho em, An Chi, về sau em thích sống thế nào thì sống, anh chỉ nhắc nhở em một câu, nên dùng nhiều đầu óc hơn để quan sát Dương Khoan."
An Chi hơi giật mình, nói: "Biết rồi!"
Đúng vậy, biết rồi, thì ra Dương Khoan không chỉ nói tình hình của mình cho Niko còn liên tục phái người theo dõi mình, hiện giờ xem ra tuyệt đối không thể cho anh ta biết mình có quan hệ với Hoắc Thành Danh, nếu không... Thì thật sự xong đời.
An Chi đột nhiên cười: "Yên tâm đi, Dương Khoan, tôi biết anh nghĩ gì, tối nay Niko muốn tới căn nhà nhỏ của Cố Vũ Thành? Đúng không?"
Dương Khoan không hiểu vì sao An Chi đột nhiên lại cười, đành gật đầu nói: "Ừm!"
An Chi cười càng sâu, hỏi tiếp: "Cô ta nhấn mạnh nói, nhất định phải mời Trình Ngân Hằng, đúng không?"
Dương Khoan gật đầu: "Đúng."
An Chi tiếp tục cười: "Được rồi, tôi biết rồi, anh yên tâm đi, anh đã tận tâm thay Niko mời tôi đến nhà của Cố Vũ Thành, vậy thì... Tối nay tôi ở đây chờ cô ta tới."
Dương Khoan không biết vì sao cảm xúc của An Chi hôm nay luôn thay đổi rất nhanh, sau một hồi lạnh lùng rồi lại chuyển thành tươi cười nói chuyện, quả thực khiến anh ta không hiểu nổi.
Thế nhưng mà... Cô ấy đã đồng ý thì mình cũng không cần thiết phải dây dưa thêm nữa.
Nếu tiếp tục nói sợ An Chi đổi ý, thay đổi tâm trạng mất.
Dương Khoan gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
An Chi quay đầu hỏi anh ta: "Vây thì... Ông Dương, xin hỏi còn chuyện gì nữa không?"
Phản ứng đầu tiên của Dương Khoan là vì sao lại gọi là ông Dương? Vì sao lại dùng từ xin hỏi?
Thế nhưng, Dương Khoan đã lắc đầu theo phản xạ.
An Chi thấy Dương Khoan lắc đầu, lại kéo vali lên, nói: "Vậy thì... Tôi đi trước, tạm biệt ông Dương!"
Dương Khoan đưa mắt nhìn An Chi đi, trong lòng rất khó chịu.