Tôi vừa xác định hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng hiểu được đạo lý của bộ phim “Annie” này.
Nội dung phim chính là nói về tình bạn giữa An Chi và Niko.
Cố Thành Phan thấy tôi đi ra từ nhà vệ sinh, sắc mặt tôi không tốt, anh vội vàng đi qua hỏi: “Sao thế? Ngân Hằng... em... sắc mặt em không tốt lắm!”
Tôi lắc đầu, đứng vững, không muốn nói chuyện, không biết nên nói thế nào, nên nói gì nữa.
Tôi không biết anh có thật sự hiểu được nội tâm nhạy cảm của tôi không. Trong lòng tôi, bạn bè ngang hàng với chồng, mặc dù không phải cùng một vị trí nhưng đều quan trọng như nhau.
Cứ hễ nghĩ đến việc thì ra khi tôi còn đang lang bạt thì An Chi đã có được người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời, đồng thời người đó còn quay một bộ phim rất hay cho cô, tôi lại thấy hơi tủi thân một cách kỳ lạ.
Cảm giác tủi thân này, chỉ có người đã trải qua mới thấu hiểu được.
Cảm giác này giống như hồi bé có được con búp bê mình yêu thích nhất, nhưng sau đó bạn lại phát hiện ra, thật ra con búp bê này đã có chủ nhân khác trước bạn.
Thứ cảm giác này vốn dĩ chỉ nhẹ nhàng thoáng qua, có thể phớt lờ nó.
Tuy nhiên sau khi xem xong “Annie”, sau khi nghe lời của người dân bản địa của thành phố G nói, cảm giác này lại bị phóng đại hết lần này đến lần khác, phóng đại đến mức bày ra rõ rành rành trước mắt tôi.
Tôi hiểu tình bạn của hai người đã tồn tại từ rất lâu về trước, hơn nữa, đó là tình bạn mà một người ngoài như tôi không thể hiểu được.
Suy nghĩ của tôi hỗn loạn, chính vì thế Cố Thành Phan không hiểu.
Mãi lâu sau, hình như Cố Thành Phan đã hiểu ra điều gì đó. Anh nâng mặt tôi lên, đôi mắt hai mí xinh đẹp hơi co lại vì anh hơi nhíu mày.
Hai mắt Cố Thành Phan sáng lấp lánh nhìn tôi, nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ: “Ngân Hằng... thời của An Chi và Niko đã qua rồi, bây giờ... hai người mới là bạn thân thật sự.”
Quả nhiên anh đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nhưng... sao có thể dễ dàng qua đi như thế được, nếu thật sự đã qua rồi, vì sao bây giờ bộ phim lại lại được chiếu lại, vì sao chuyện của bọn họ lại được nhiều người ghi nhớ đến thế, vì sao nhiều người hy vọng bọn họ có thể ở bên nhau đến thế.
Tôi không biết trả lời anh thế nào, chỉ có thể dùng sự im lặng để đáp lời.
Cố Thành Phan nói với tôi lần nữa: “Ngân Hằng... rồi sẽ có một ngày em hiểu ra, bạn bè và vợ chồng đều giống nhau, không chỉ cần trân trọng lẫn nhau, còn phải phù hợp với nhau nữa, em hiểu không? Tìm được một người hợp với mình không hề dễ. Em cũng thế, An Chi cũng thế, anh cũng thế, Cố Vũ Thành cũng thế. Bây giờ, chúng ta là những người hạnh phúc nhất thế gian!”
Mặc dù câu nói này cũng nói một cách mơ hồ, nhưng tôi lại hiểu rồi.
Ý của Cố Thành Phan là: tôi có An Chi và anh, An Chi có tôi và Cố Vũ Thành, anh có tôi, Cố Vũ Thành có An Chi, vậy nên hạnh phúc.
Mặc dù trong lòng tôi vẫn còn một chút vướng mắc, nhưng phần nhiều là sự hạnh phúc.
Cố Thành Phan là một người đàn ông, đồng ý bảo vệ sự xét nét nhỏ nhặt trong lòng tôi, những lúc rõ ràng chính tôi còn cảm thấy mình tỏ vẻ quá mức, vậy mà Cố Thành Phan lại không hề chê tôi tỏ vẻ, thật may mắn biết bao.
Tôi mỉm cười, mắt cong cong, vui vẻ nói với anh: “Không có gì, chúng ta đi thôi, bây giờ em... rất muốn nhìn thấy An Chi!”
Cố Thành Phan cốc nhẹ vào đầu tôi, hơi buồn cười nói: “Được, vậy chúng ta đi thôi!”
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, một cơn gió lạnh lẽo thổi đến. Cố Thành Phan khép chặt áo khoác, đặt tay tôi vào túi áo của anh, nhanh chóng đi đến trước xe.
Wow, vừa vào trong xe, cơ thể tôi lại ấm lên.
Tôi cầm tay Cố Thành Phan, anh lái xe, miệng hai người đều ngập tràn nụ cười hạnh phúc.
Đúng vậy, việc hạnh phúc nhất đời người chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi!
Trong xe của Cố Thành Phan, tôi lại bắt đầu bị cái tật cũ, muốn ngủ gật.
Đầu tôi gật gà gật gù, Cố Thành Phan không nhịn được mà đau lòng nói: “Mèo con, ngủ đi, không sao đâu, đến nơi anh gọi em dậy.”
Nói rồi, anh tìm một chăn mỏng ở ghế sau đưa cho tôi.
Tôi không biết anh mua chăn từ khi nào, không nhịn được mà hỏi anh: “Lần trước đi xe anh vẫn không có chăn mà? Chắc không phải... bên ngoài có người phụ nữ chu đáo nào đó mua cho anh đấy chứ?”
Cố Thành Phan dở khóc dở cười giải thích: “Chẳng phải em cứ thích ngủ trên xe anh hay sao? Anh đoán trời sắp trở lạnh rồi, mua cho em một chiếc chăn để em ngủ thoải mái hơn chút.”
Tôi hài lòng gật đầu: “Được, vậy em ngủ đây.”
Cố Thành Phan yêu chiều xoa mái tóc dài của tôi, dịu dàng nói: “Ngủ đi, mèo con của anh.”
Mèo con, mèo con, thật hay.
Nghĩ vậy, tôi ngủ thiếp đi.
Mỗi lần ngủ tôi đều nằm mơ.
Lần này, tôi rất nhỏ bé, mặc một chiếc váy màu trắng, đứng ở một nơi hoang vu cỏ hoang mọc um tùm, không biết là ai đưa tôi đến đây nữa.
Tôi nghe thấy có người đang hét: “Trình Ngân Hằng, đồ tạp chủng, đến đây... đến đây... đến tìm bọn tao đi!”
Một mình lật tìm trong bụi cỏ, ở đâu cũng không có, chẳng hề có một ai. Tôi khóc một mình, lòng tôi không muốn khóc, tôi tự biết khóc lóc là việc vô dụng nhất, vì sao tôi lại phải khóc chứ?
Tôi vừa khóc vừa hét lên: “Các người đang ở đâu? Hu hu hu... vì sao lại muốn đưa tôi đến đây? Hu hu... hu hu... tôi muốn về nhà, tôi muốn đi tìm bố tôi... hu hu...”
Có người ném đá lên trên váy tôi, còn có người ném quả hồng. Chiếc váy trắng của tôi bẩn thỉu nhếch nhác.
Tôi nghe thấy có người đang hét: “Trình Ngân Hằng... đồ tạp chủng... cút ra ngoài... Trình Ngân Hằng... đồ tạp chủng... cút ra ngoài...”
Mà tôi chỉ có thể khóc, chỉ có thể vừa khóc vừa bất lực gọi: “Hu hu hu... bố ơi... bố ơi...”
“Ngân Hằng... Ngân Hằng... Ngân Hằng... em dậy đi, Ngân Hằng...” Là Cố Thành Phan, anh đang cố sức lắc tôi: “Ngân Hằng... đừng sợ, anh ở đây!”
Tôi mở mắt, ôm chặt lấy Cố Thành Phan, cũng chẳng quan tâm anh có đang lái xe hay không, không quan tâm hành động này có ảnh hưởng gì đến an toàn cơ thể của chúng tôi hay không.
Tôi chỉ muốn ôm chặt lấy anh. Tôi sợ hãi, cảm giác bị người ta vứt bỏ quả thực quá khó chịu, tôi không muốn phải đứng một mình nơi hoang vu để tìm người một chút nào. Cảm giác cô độc đó, tôi không muốn phải trải qua lần nữa.
May mà đang ở trên đường cao tốc, Cố Thành Phan không cần cầm lái
Tôi khóc xong thì hơi mệt mỏi, nhưng lại không dám ngủ. Rõ ràng người mình yêu nhất đang ở bên cạnh mình, vì sao tôi còn mơ thấy ác mộng nữa chứ!
Tôi không thích ác mộng, cũng không thích cảm giác nằm mơ thấy ác mộng. Tôi chỉ cảm thấy, cảnh tượng cứ luôn xuất hiện trong mơ này dường như đã từng xảy ra, nhưng... tôi lục lọi trong trí nhớ của mình một lượt nhưng không tìm thấy chút xíu ấn tượng gì về cảnh đó cả.
Tôi không nhịn được lại muốn hỏi Cố Thành Phan. Tôi hỏi: “Sao em cứ mơ thấy cùng một cảnh tượng trong giấc mơ nhỉ?”
Cố Thành Phan suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ, em đã từng đến đó.”