“Cắt.” Đạo diễn tươi cười hài lòng: “Quả nhiên hai người hợp tác đã lâu cho nên tất cả vai diễn đều chỉ cần một lần là thông qua.” Sau đó, anh ta quay đầu nói với tôi: “Trình Ngân Hằng, vai của cô đã quay xong rồi.” Tôi cười còn vui vẻ hơn anh ta: “Đúng thế, vậy… tôi về trước nhé đạo diễn.” Thấy anh ta gật đầu, tôi liền kéo An Chi đi, vừa bước tới cửa mới nhớ ra cô ấy không lái xe đến đây. Cô ấy hiểu rõ ý nghĩ của tôi, vì vậy nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo, dù sao tôi vẫn có cách.” Quả nhiên vừa ra khỏi cửa, tôi đã trông thấy một chiếc xe hơi màu trắng đang chờ sẵn ở chỗ kia, người đàn ông đứng cạnh đó cúi đầu khom người chào hỏi cô ấy: “An Chi muốn đi đâu thế?”
Cô ấy mỉm cười, nói với tôi: “Đây là Dương Khoan, bạn cũ của tôi.” Sau đó cô ấy xoay người nói với người đàn ông kia: “Đây là Trình Ngân Hằng, vợ của Cố Thành Phan.” Tôi để ý thấy lúc cô ấy nói ra mấy chữ kia, rõ ràng anh ta thoáng sững sờ thế nhưng lại lập tức mỉm cười gật đầu với tôi. Tôi luôn cảm thấy, anh có chỗ nào đó kì lạ, dường như anh ta chính là nguyên nhân khiến tôi thấp thỏm không yên mất ngày qua, không rõ vì sao nhưng vô cùng chính xác. Sau này tôi mới biết được, nếu như người đàn ông tên Dương Khoan này không xuất hiện, thì cuộc sống của tôi cũng sẽ không có nhiều thay đổi như vậy. Thế nhưng đời người có rất nhiều chuyện nếu đã xảy ra cũng không có cách nào ngăn cản được, chỉ có thể tới chậm vài ngày mà thôi. Cho nên, mặc dù lúc đó tôi có lo lắng thế nào đi nữa thì vẫn cùng An Chi ngồi lên xe anh ta.
Hứa Y Y tức giận cầm giày cao gót đi vào phòng thử quần áo, vừa nghĩ tới cuộc đối thoại lúc ban ngày với An Chi là cô ta đã tức đến mức không có chỗ để phát tiết. Trong lúc bất chợt, vừa mới đi ra khỏi phòng cô ta lại trông thấy Cố Trọng Nguyên đang đi về phía mình. Đúng vậy, hai người bọn họ có dính líu đến nhau. Cô ta đứng ở một chỗ không quá gần, chào hỏi ông ta, thế nhưng người đàn ông thô tục, cao lớn kia lại chậm rãi bước về phía cô ta, dùng sức nắm lấy cổ tay trắng nõn, tinh tế của cô ta. Hứa Y Y sợ hãi muốn lùi về phía sau, dù sao chỗ này cũng phim trường, không thể làm chuyện bậy bạ được. Vậy mà ông ta vẫn cứ ôm cô ta lên, mặc kệ cô ta giãy dụa kịch liệt, liền đi vào phía trong phòng thử quần áo. Ông ta không thể nhịn được nữa, chỉ muốn ngay bây giờ có được cô ta, hung hăng mà dày xéo. Vừa vào phòng ông ta đã vội vàng khóa trái cửa, hai người bọn họ cùng nhau ngã xuống chiếc giường dùng để nghỉ ngơi. Hứa Y Y ôm chặt lấy người đàn ông sắp phải đứng dậy rời đi, tủi thân nói: “Từ sau khi anh cưới vợ, rất ít khi đến thăm em.”
Ông ta lúc nào cũng kiên nhẫn đối với phụ nữ. Mặc dù hiện tại đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng ông ta vẫn không cưỡng lại nổi cô gái này. Ông ta đưa tay lau khô nước mắt cho Hứa Y Y, dịu dàng an ủi: “Yên tâm đi! Sau này anh sẽ dành thời gian tới thăm em thường xuyên, cũng sẽ tìm tài nguyên điện ảnh và truyền hình tốt nhất cho em được không?” Cô ta khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Ừm… Em có thể diễn kịch bản kia của An Chi không?” Cố Trọng Nguyên nhướng mày: “Anh chỉ biết rằng có thể gần đây An Chi đã quay trở lại công việc, nhưng mà anh cũng không tiện giải quyết chuyện của con bé. Em phải dựa vào chính mình thôi.” Cô ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Quên đi, quên đi, anh mau về đi. Em mới mười sáu tuổi đã ở cùng anh, thử nhìn xem anh đã cho em chỗ tốt nào chưa?” Ông ta cười khổ, vội nói: “Ôi người đẹp của anh, em muốn cái gì anh cũng đều có thể cho em mà. Chỉ là chuyện này anh không làm được, thực sự bó tay đấy.” Hứa Y Y hiểu rõ chuyện này chỉ có thể dựa vào chính mình, vì vậy cô ta đành gật đầu, tiếp đó lại khẽ nói: “Được, được, được, anh mau trở về đi. Nhớ cẩn thận chút, đừng để người ta phát hiện.” Sau khi ông ta rời khỏi, cô ta cũng vội vàng mặc quần áo tử tế, đi ra từ cửa sau. Vừa bước ra ngoài, cô ta liền ngồi vào trong một chiếc xe, mà chủ nhân của chiếc xe kia lại chính là Phùng Giang. Anh ta đang ngồi trên xe chờ Hứa Y Y, sợ rằng đêm nay sẽ không thể yên tĩnh rồi.
Cô ta từ từ kéo dây áo lót màu đen xuống. Đầu tiên cởi bên phải ra, rồi đưa tay nâng bầu ngực căng tròn lên, thịt non lập tức tràn ra khỏi cánh tay cô ta. Tiếp đó cô ta cởi nốt bên trái, lúc này hai bên dây áo đã hoàn toàn rơi tuột xuống dưới. Cánh tay cô ta vẫn bao quanh bầu ngực to tròn, đầy đặn trắng nõn, cô ta kéo đầu Phùng Giang vùi sâu vào trong ngực mình, dường như còn không hài lòng, lẩm bẩm: “Sao hả? Không đi tìm chị Hiểu Lâm lại đến chỗ em làm gì?” Anh ta cười khà khà, nói: “Phạm Hiểu Lâm sao có thể so sánh với em được? Hai bọn em đúng là một người trên trời, một người dưới đất.” Cô ta giả vờ không hiểu hỏi: “Ai là bầu trời, ai là mặt đất vậy?” Phùng Giang vừa hôn cô ta, vừa nói: “Nếu như tôi sớm biết em thì dù có cho tôi mười ngàn Phạm Hiểu Lâm tôi cũng không cần.” Sau đó trên xe lại trải qua một phen tình cảm mãnh liệt.
Hứa Y Y ngồi thẳng người, nói với anh ta: “Anh có cách nào để em được tham gia bộ phim của An Chi không?” Anh ta châm một điếu thuốc, bất đắc dĩ lắc đầu: “Không có cách nào đâu. Tôi đã nói với em rồi, ở trong thành phố G này, những người có liên quan đến nhà họ Cố đều không thể chọc vào, nhất là dính líu đến Cố Thành Phan. Trừ chuyện này ra, việc gì tôi cũng có thể giải quyết giúp em.” Cô ta bất mãn lẩm bẩm: “Sao chứ? An Chi đâu phải họ Cố.” Anh ta rít một hơi thuốc, nói: “An Chi đúng là không mang họ Cố, nhưng cô ấy có quan hệ rất sâu với nhà họ Cố. Nghe lời tôi đi, đừng nên đụng vào cô ấy.” Lúc trước cô ta chỉ biết là An Chi rất tài giỏi, nhưng không nghĩ đến ngay cả Cố Trọng Nguyên cũng không thể giải quyết chuyện này. Quên đi, nếu đã như vậy, thì càng không thể dựa vào Phùng Giang.
Cố Thanh vẫn không hài lòng với bầu không khí trong bệnh viện, cho nên cứ khăng khăng muốn xuất viện. Mãi cho đến khi trời nhá nhem tối tôi mới biết được tin tức này. Đây đúng là khoảng thời gian vô cùng tốt để đi xem xe. Lúc đầu tôi cứ tưởng rằng chúng tôi sẽ đi ngắm xe trước, nhưng không ngờ An Chi lại nói rằng: “Trước tiên phải ăn uống no nê đã, rồi mới bàn việc khác sau.” Tôi có chút kinh ngạc hỏi: “Ăn no rồi còn muốn đi xem không?” Cô ấy tỏ ra không sao cả: “Lát nữa quay về cô cứ đến ga-ra nhà tôi chọn một chiếc xe thật tốt là được, nhưng mà… bây giờ cần phải giải quyết chuyện ăn uống trước đã, chờ lát nữa lại đi ngắm sao với tôi.” Tôi càng thêm khiếp sợ: “Ngắm sao? Cô… cô tha cho tôi đi, An Chi… ” Dương Khoan đang ngồi ở ghế trước lái xe bỗng nhếch môi khẽ cười, một lúc lâu sau anh ta mới lên tiếng: “Quen biết An Chi coi như là cô đen đủi rồi. Làm bạn của cô ấy, chỉ đành chịu bị chèn ép mà thôi.” An Chi không tán thành, nói: “Dương Khoan, anh thử nói xem tôi đã ức hiếp anh lúc nào? Chẳng lẽ tôi không nhân nghĩa như vậy sao?” Anh ta cười nhạt lên tiếng: “Thực ra trong lòng cô đã rất rõ ràng, không phải sao?”
Tôi luôn cảm thấy lời nói đùa này của anh ta thật giả không giống nhau, vì vậy liền chuyển đề tài: “Nếu đã như thế, vậy chúng ta mau lái xe nhanh chút, sớm đi ngắm sao nhé.” Nói thật, trong lòng tôi vẫn có chút chờ mong được ngắm sao cùng An Chi. Dù sao thì tôi cũng thực sự thích cô gái này, cho nên cảm giác sẽ không quá kém.