Ai ngờ Cố Thành Phan tỏ vẻ thích chí nói: “Được thôi, anh có thể không giúp tôi, ngày mai… An Chi sẽ đến thăm quán nhỏ của anh.” Cố Vũ Thành cũng không ngờ vốn định mượn cơ hội áp chế Cố Thành Phan một lần, kết quả lại bị chiếu ngược một quân cờ. Cố Vũ Thành chỉ đành bất đắc dĩ cười nói: “Yên tâm đi! Cứ để tôi lo.” Nghe vậy, Cố Thành Phan yên tâm gật đầu: “Vậy tôi đi nhé.” Nói xong không đợi Cố Vũ Thành tâm sự, Cố Thành Phan liền đi ra ngoài.
Cố Vũ Thành âm thầm chắt lưỡi, Cố Thành Phan là hạng người gì chứ? Đã từng hoạt bát hiếu động, thích cãi nhau, chỉ là thông minh hơn người thường một chút, có thành tích tốt hơn chút, dáng người đẹp trai hơn chút. Nhưng mấy cái này đều không tính là gì, cũng không đáng để phô trương, điều đáng nói là Cố Thành Phan sau mười tám tuổi.
Vốn là ngày lễ trưởng thành đang tốt đẹp, không ngờ Cố Trọng Nguyên xảy ra chuyện vào ngày này, liên lụy đến Cố Trọng Lư đã đi tham gia lễ tốt nghiệp của Cố Thành Phan trước đó, lúc đó đang lái xe, lái rất nhanh, vừa nghe thấy tin tức này thì giật mình, người lật xe lật, buổi lễ tốt nghiệp và cũng là lễ trưởng thành đang diễn ra tốt đẹp liền biến thành tang lễ và ngày giỗ.
Còn về tin tức kia, hình như là Cố Trọng Nguyên tham ô công quỹ bao nuôi bồ nhí, mà người lan truyền tin tức liên quan đến cô bồ nhí kia chính là mẹ của Mễ Ninh Khanh sau này. Có điều những chuyện này đều là chuyện về sau, sau này sở dĩ Cố Thành Phan không để ý đến Mễ Ninh Khanh chắc cũng có liên quan đến chuyện này. Chỉ là chỉ trong một đêm, con người Cố Thành Phan hoàn toàn thay đổi, nhạt nhẽo, im lặng, không nói một lời, chỉ mất ba tháng đã sáng lập công ty quốc tế Thượng Viên.
Năm sau, anh bắt tay vào chuẩn bị một loạt dự án cho Tinh Tú, bây giờ công ty giải trí Tinh Tú, bệnh viện Tinh Tú, khách sạn Tinh Tú của thành phố G đều rất được du khách các nước yêu thích. Chỉ là lúc đó, trước khi Cố Thành Phan sáng lập ra những thứ này đã nắm giữ một loạt những lỗ hổng trong công ty do bố để lại, không biết đã xử lý thế nào. Tuy Phạm Đình cũng xuất thân nhà quan, nhưng như chính bà nói, bà chỉ là một phụ nữ bình thường, không biết quy tắc làm ăn trên thương trường. Cố Mai thì sao, khi đó Cố Mai đang tham dự một cuộc chiến tuyển chọn kịch liệt, tất cả mọi thứ đều đổ ầm lên người Cố Thành Phan, không còn cách nào, chỉ có thể gánh vác. Chỉ có điều sau khi gánh vác tất cả những thứ này, quả thực Cố Thành Phan đã khác xưa, trở nên lạnh lùng. Là Trình Ngân Hằng đã khiến anh thay đổi, con người anh lại bắt đầu trở nên dịu dàng.
Cố Vũ Thành nhìn bầu trời một chút, những ngôi sao sáng rực, anh ta đột nhiên có chút nhớ nhung cô gái kia, cô gái tùy tiện, kỳ cục, lại quang minh lỗi lạc khiến người ta thương yêu.
“Sao hả?” Trần Diệp Thanh từ phía sau đi tới: “Hình như anh… có chút hối hận vì đã tham gia ứng dụng hẹn hò một tuần này?” Đúng vậy, ứng dụng hẹn hò một tuần, bọn họ đều không dám đặt cược vào đối phương, đặt cược xem mình có thể thật sự quên được người trong lòng kia không.
Cố Vũ Thành có chút bất đắc dĩ cười cười: “Không, không hối hận, chỉ là… ” Trần Diệp Thanh châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi rồi đưa cho Cố Vũ Thành. Cố Vũ Thành thoáng sửng sốt một chút, sau đó nhận lấy điếu thuốc, hút hai hơi rồi trả lại cho Trần Diệp Thanh.
Cố Vũ Thành nhắc nhở: “Thuốc Nhật? Vừa nồng vừa thơm, hút ít thôi.” Trần Diệp Thanh cười quyến rũ: “Sao hả? Anh lo cho tôi à? Yên tâm đi, hút một điếu thuốc chỉ chết sớm hơn bảy giây thôi, tôi đã dành mười mấy năm hút thuốc, chút xíu thế này không chết được. Ha ha ha… ”
Cố Vũ Thành nhìn gương mặt động lòng người kia, Trần Diệp Thanh cắt tóc rất ngắn, giống như con trai, nếu xoa đầu cô ta, chắc tóc sẽ chọc vào da.
Cố Vũ Thành đột nhiên nhớ ra, có một lần An Chi cũng cắt tóc đầu đinh cực ngắn, Cố Vũ Thành tức giận nghiến răng, chỉ vào tóc cô nói: “An Chi, em… Nếu lần sau em còn không nghe lời anh mà tùy tiện cắt tóc mình lung tung, anh… anh sẽ… chúng ta sẽ chia tay.”
An Chi thèm vào để ý có chia tay với anh ta hay không, cái miệng nhỏ cong lên một cái, liếc mắt, tùy ý không thèm quan tâm mà trả lời: “Được thôi, trả lại cho em hoa lần trước tặng anh đi, đắt lắm đấy, ba trăm ngàn một bông đấy!” Chia tay thì không, chỉ là sau đó Cố Vũ Thành bán hoa, giá ba trăm một bông vẫn không thay đổi.
Nếu như… rất nhiều lần Cố Vũ Thành đều tưởng tượng ra kiểu nếu như này, nếu như An Chi không trách anh ta thì tốt rồi, nếu như bản thân anh ta không né tránh thì tốt rồi, không biết An Chi có thỉnh thoảng nhớ tới anh ta không, sau đó nữa có dành ra mấy phút, không, cho dù là mấy giây nhớ tới anh ta không.
Tôi bị cảm rồi. Ý thức được điều này là lúc ba giờ sáng, tôi cảm thấy toàn thân rét run. Tôi lẩm bẩm nói: “An Chi… Chăn của cô… mỏng quá, tôi… tôi lạnh quá… ” An Chi nghe thấy tôi nói chợt bật dậy, xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, vội nói: “Đúng rồi, hai ngày nữa là tới tháng mười một rồi, thành phố S sẽ lạnh lên.”
An Chi đứng dậy lấy thêm một cái chăn nữa. Nhưng tôi cảm thấy một cái chăn căn bản không có độ ấm gì, có chút chán ghét mà yêu cầu: “Thêm một cái nữa đi!” An Chi lại lấy thêm một cái chăn nữa thật, cô ấy cũng chui vào chăn, chỉ một lát sau, An Chi hỏi: “Ngân Hằng… Cô… Không nóng sao?” Tôi lắc đầu: “Không, vẫn lạnh lắm.” Nói xong câu đó, tôi chỉ cảm thấy toàn thân không còn tí sức nào, nhưng lại cảm thấy sự lạnh lẽo bao trùm xung quanh khiến tôi không ngủ được.
An Chi đột nhiên nhận ra gì đó, cô ấy sờ đầu một cái rồi đưa tay sờ trán tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng cô ấy thốt lên: “Trình Ngân Hằng, cô đứng dậy cho tôi, chúng ta đến bệnh viện, mau… ” Đến di chuyển tôi cũng lười, còn đi bệnh viện cái gì chứ, ghét chết đi được, ôm lấy mình đang run lẩy bẩy, kiên định lắc đầu nói: “Không, tôi không đi.”
An Chi nhìn Trình Ngân Hằng mơ màng như đang ngủ, không biết nên làm sao, ý tưởng ngắm sao cùi bắp này là do mình đề nghị, nếu đã như vậy, đương nhiên mình phải phụ trách đến cùng. Rơi vào đường cùng, An Chi ấn điện thoại gọi Cố Thanh, Cố Thanh đang ngủ. Cậu mơ màng nghe điện thoại, hỏi: “Chị, sao vậy?” An Chi không chút khách sáo mà nói: “Bây giờ cậu tới chung cư đón chị một chuyến, chị phải đi bệnh viện.”
Cố Thanh cũng muốn đồng ý, nhưng nhìn Thư ở bên cạnh lắc đầu với cậu, cậu cũng chỉ đành trả lời thành thật: “Chị, em… em mới bị thương vừa khỏi đấy! Hay là… chị tìm Vu Mạnh đi! Đúng rồi, Cố Thành Phan cũng được. Chỉ không biết bây giờ Cố Thành Phan có ở cùng Trình Ngân Hằng hay không, nếu hết cách thì chị tìm Dương Khoan đi, anh ta… ”
Lười nghe Cố Thanh lải nhải, An Chi dứt khoát cúp điện thoại. Nhưng tìm ai bây giờ? Thôi dựa vào mình vậy, nhưng cô ấy không đỡ Trình Ngân Hằng đi được.
Cố Thành Phan… nếu đã có cơ hội ở riêng với Trình Ngân Hằng mà anh cũng từ chối thì nhất định là có chuyện cần làm. Vu Mạnh… không được không được, anh ấy là tình địch của Cố Thành Phan đấy, hơn nữa mình và Vu Mạnh hiếm khi qua lại, nửa đêm làm một cú điện thoại đến tìm người giúp đỡ, có vẻ vô duyên. Dương Khoan… hình như anh ta rất không thích dáng vẻ của Trình Ngân Hằng, không tốt lắm…
Lúc này An Chi vô cùng oán hận Cố Thanh, đương nhiên cô ấy cũng biết trước đây Cố Thanh luôn tiếp nhận bất kỳ sự sai khiến nào của cô một cách vô điều kiện, sự thay đổi này chắc chắn có liên quan đến Thư.